Trong vòng vài giây, Bôn Lôi liên tục giáng cho Kiều Tùng Bác hàng chục đòn nặng nề
Cuối cùng, Bôn Lôi đã nhảy cao lên không trung và tung chưởng cuối cùng của mình xuống, như một đòn sấm sét, giáng mạnh vào trán Kiều Tùng Bác.
Bùm!
Kiều Tùng Bác như thể bị năm đòn sét đánh vào đỉnh đầu một lượt. Não của ông ta lập tức trống rỗng, máu chảy ra từ miệng, mũi và thậm chí cả hai tai.
Phụt một tiếng, Kiều Tùng Bác đã quỳ trên mặt đất, đầu gục xuống và rồi không đứng dậy nữa.
Bôn Lôi thu tay lại, nhìn Kiều Tùng Bác đang quỳ trên mặt đất lần nữa. Sau đó ông ta ôm tay cúi đầu chào. Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất của một cường giả đối với một cường giả khác.
"Ông Lôi."
Cùng Kỳ và Hỏa Phượng bước tới đây, và kính cẩn chào một tiếng “ông Lôi”.
"Ừm."
Bôn Lôi thờ ơ đáp lại, sau đó quay lại nhìn Kiều Tiết Dũng, lúc này đang đứng sang một bên.
Lúc này, Kiều Tiết Dũng lại cầm sẵn một con dao găm trong tay. Vẻ mặt vẫn hung ác như ma quỷ, anh ta cầm con dao găm này đi tới trước mặt Kiều Tùng Bác, chuẩn bị đâm vào ngực ông ta.
Bôn Lôi cau mày, nắm lấy cổ tay Kiều Tiết Dũng, lạnh lùng nói: "Cậu muốn làm gì?"
Kiều Tiết Dũng hung tợn nói, "Tôi muốn ông ta chết."
"Ông ta không sống nổi nữa rồi, tôi sẽ không để cậu tiếp tục sỉ nhục ông ta nữa."
"Một cường giả chân chính, phải có được sự tôn trọng mà ông ta xứng đáng"
Nếu đổi thành người khác ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900496/chuong-860.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.