Kiều Tiết Thanh cũng gật đầu, tiếp tục nói: “Trước đây Nam Giang Vương - Viễn Trọng Chi và Bắc Giang Vương- Lương Mạnh Ngôn lần lượt chiếm núi làm chủ ở hai thành phố, vẫn luôn kiểm soát hầu hết tài nguyên của toàn bộ tỉnh Tam Giang, bọn họ còn tự xưng là vua, căn bản coi thường những gia tộc và tập đoàn của các thành phố khác, ăn trên ngồi trước.”
“Cho nên, ngày trước các anh luôn muốn thực hiện công việc kinh doanh của mình ở tỉnh thành hoặc thành phố Bắc Giang, nhưng năm lần bảy lượt bị đàn áp, vô cùng khổ sở, chuyện này, Kiều Tiết Thanh tôi không nói sai chứ?”
Hai mươi hai người nắm quyền ở đây đều lần lượt gật đầu, đây tuyệt đối không phải cố tình nịnh nọt Kiều Tiết Thanh, mà là sự bất bình và tức giận tỏa ra từ trong lòng.
Thậm chí có một số người nắm quyền ở đó đã đập bàn mắng nhiếc, kể hết những bất công mà họ gặp phải khi kinh doanh.
Trước đó, quả thực có tin đồn có những gia tộc ở tỉnh thành và bên phía thành phố Bắc Giang đã khoe khoang là vua chúa, đó cũng là lý do lúc đó Trần Hùng lại chỉ định thành phố Bình Minh là khu vực cấm của vua chúa.
Nhưng mà, những việc mang tiếng xấu này thực sự không phải do nhà họ Viễn làm ra.
Mà chính những gia tộc trước đây như nhà họ Phó, nhà họ Cố và nhà họ Lưu, khắp nơi ức hiếp các gia tộc và công ty ở các thành phố, hủy hoại danh tiếng ở tỉnh thành.
Thậm chí thành phố Bắc Giang trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900450/chuong-814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.