Phương Anh đứng dậy xoay người đi vào trong bếp, còn Viễn Quân Dao ngoan ngoãn ngồi chữa trị vết thương cho Đao Kiệt và Mạnh Hùng, những cao thủ khác của nhà họ Viễn cũng đều có chút thương vong.
Viễn Trọng Chi đã liên hệ người từ tỉnh thành về đây để xử lý.
Những người như Viễn Trọng Chi đã sống với máu và dao kiếm nhiều năm như vậy, đừng nói là ông ta, ngay cả Phương Anh hay thậm chí là Viễn Quân Dao, từ lâu họ đều đã quen với những cảnh tượng như vậy.
Ăn uống giữa những thi thể người chết không còn là vấn đề ghê gớm nữa.
Chẳng mấy chốc, bà Phương Anh bưng thức ăn ra, đồng thời mở một bình rượu cao cấp, số người khoảng hơn hai bàn tiệc bắt đầu cùng nhau ăn uống.
"Cậu Hùng này, tôi mời cậu một ly. Đây cũng không biết là lần thứ bao nhiêu mà cậu đã cứu cả gia đình chúng tôi."
Viễn Trọng Chi nâng ly và bày tỏ lòng biết ơn với Trần Hùng từ tận đáy lòng.
Trần Hùng chỉ cười cười rồi nói: "Hai người khách sáo quá, thật ra vấn đề này là do tôi đã gây ra. Nếu không phải vì cháu, chú Viễn chắc chắn sẽ không vướng phải chuyện phiền phức với nhà họ Kiều như vậy."
"Không phải, cho dù không có sự xuất hiện của cháu thì nhà họ Kiều cũng nhất định sẽ đến kiếm chuyện với nhà họ Viễn."
Viễn Trọng Chi uống gần hết rượu và nói: "Nhà họ Kiều là gia tộc lớn nhất tỉnh Trung Nhã, kinh tế lẫn thực lực đều rất mạnh, hoàn toàn có thể xếp vào hàng giàu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900438/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.