Sau khi Kiều Tùng Châu ra ngoài, Kiều Tiết Thanh liền ngồi xổm xuống nhìn thấy Kiều Tiết Thanh cuộn mình trên mặt đất đang run rẩy vì lạnh, nói: “Vừa rồi vì sao mày không khai tao ra.”
Trong mắt của Kiều Tiết Dũng tràn đầy sự kinh sợ, cậu ta nói với vẻ nơm nớp lo sợ: “Không dám, em thật sự không dám, em thật sự không dám làm vậy.”
“Ha ha ha.”
Kiều Tiết Thanh cười ha ha vỗ lên mặt của Kiều Tiết Dũng: “Cậu đúng là một con chó biết nghe lời đấy, tôi bảo cậu đi giết Sơn Dương, chỉ là muốn đùa giỡn với cậu một chút thôi, không ngờ cậu lại đi giết anh ta thật.”
“Cậu tự dưỡng thương cho tốt đi, chờ cậu khỏe lại, tôi sẽ dạy cậu chơi đánh golf.”
Kiều Tiết Thanh cười ha ha rồi rời đi, chỉ để lại một mình Kiều Tiết Dũng nằm cuộn mình trên mặt đất, mãi lúc sau mới có người giúp việc của nhà họ Kiều tới đưa cậu ta tới bệnh viện.
Lúc vào bệnh viện, trong mắt của Kiều Tiết Dũng tràn đầy sự âm hiểm, trông cậu ta lúc này đâu có giống như người lúc nãy.
Cùng lúc đó, tại nhà ga của thành phố Bình Minh.
Khoảng nửa tiếng trước, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đã lái xe tới đây.
Bởi vì hôm nay con gái Lâm Thanh Thảo của bọn họ đang nghỉ hè ở Giang thành đã trở lại.
Kể từ khi nghe những lời của Viễn Trọng Chi lần trước, Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng cũng đã nhận ra rằng thời gian bọn họ ở bên cạnh Lâm Thanh Thảo thật sự quá ít.
Thế nhưng bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900412/chuong-776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.