Trong chốc lát mỗi một tên con ông cháu cha ở đây đều câm như hến, khó trách bậc cha chú của bọn họ vừa rồi còn tức giận như vậy, khó trách bọn họ kính sợ Trần Hùng như thần linh, con mẹ nó, đây vốn là một tượng thần vĩ đại rồi.
Khi Viễn Trọng Chi nói đến đây, ông ấy đã đi tới trước mặt Phàn Viết Quảng và Giang Trung Bắc: "Các người thì tính là cái thá gì, có biết công ty Ngọc Thanh này là của ai không, lại còn dám tới nơi này làm chuyện xằng bậy?”
"Có biết Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân này là ai không, mà dám đối đầu với bọn họ?"
Viễn Trọng Chi cũng vô cùng tức giận, sau đó ông ấy vẫy vẫy tay, Đao Kiệt cùng Mạnh Hùng thẳng thừng tiến tới, mỗi người kéo một người, lôi tuột bọn họ ra khỏi đây không hề nương tay chút nào.
Mà Viễn Trọng Chi thì đi thẳng về phía Giang Kỳ Đức, nhẹ nhàng thản nhiên nói: "Ông Giang Kỳ Đức nhỉ, con trai ông cùng với nhà họ Giang, chỉ có thể giữ được một bên, tự ông chọn lấy đi.”
Toàn thân Giang Kỳ Đức run lên, cả người ông ta quỳ sụp xuống trên mặt đất, mặc cho Giang Trung Bắc bên kia có kêu to như thế nào, Giang Kỳ Đức ngay cả rắm cũng không dám thả một cái.
Con trai mà không còn, thì có thể sinh được đứa khác, nhưng gia tộc nếu không còn nữa, vậy thì cái gì cũng không có tất.
Một trò hề cứ thế kết thúc ở đây, sau ngày hôm nay, toàn bộ tỉnh thành, không có bất kỳ người nào dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900358/chuong-722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.