Chương trước
Chương sau
Lúc này, Viễn Quân Dao có một loại cảm giác bàng hoàng, cách biệt khỏi thế giới, không biết dùng ngôn ngữ gì để hình dung tâm trạng của cô ta.
Đây rõ ràng là bản thân cô ta tự tìm Ngô Trung Kiên tới, muốn giải trừ hôn ước với anh ta, sao giờ Ngô Trung Kiên lấy hôn ước ra, chuẩn bị hủy bỏ nó, trái tim Viễn Quân Dao lại có chút không mong muốn như này?
Trên mặt Ngô Trung Kiên vẫn treo nụ cười lịch sự như cũ, trong đôi mắt sâu thẫm lướt qua ánh sáng mong đợi.
“Cô Dao.”
Thấy Viễn Quân Dao mãi không đưa tay ra nhận lấy bút của mình, Ngô Trung Kiên hơi lo lắng.
“Còn ngây người ra đó làm gì vậy, còn chưa đúng với ý cô nữa hay sao?”
Trần Hùng ở bên cạnh nhìn thôi cũng thấy gấp gáp, anh cũng không hiểu được con bé này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Anh nhận lấy bút trong tay Ngô Trung Kiên thay cho Viễn Quân Dao, sau đó nhét bút vào trong tay Viễn Quân Dao: “Lề mà lề mề làm cái gì, đừng lãng phí thời gian nữa.”
“Trần Hùng, em...”
“Em cái gì mà em, bớt nói nhảm đi, mau ký tên đi, tôi còn vội đi tìm chị Ngọc Ngân của cô đây.”
Dưới lời giục của Trần Hùng, Viễn Quân Dao ngây ngây ngô ngô ký tên lên tờ hôn ước.
“Cô Dao, còn phải gạch đi nữa.”
“Ừ.”
Tiếp đó, Viễn Quân Dao lại gạch một cái lên tờ hôn ước.
Sau khi làm xong tất cả, Ngô Trung Kiên thu lại bút máy trong tay Viễn Quân Dao, trên mặt dần xuất hiện nụ cười phấn khởi.
“Cô Dao, cảm ơn cô, từ giờ trở đi, giữa chúng ta không có cái gì gọi là hôn ước cả, mặt khác, thay tôi hỏi thăm chú Viễn và dì Phương Anh giúp, hôm nay tôi còn có chuyện cần giải quyết, không thể đi tới chào hỏi được.
Đợi lần sau có thời gian tôi nhất định sẽ tới tận cửa hỏi thăm.”
Nói xong câu này, Ngô Trung Kiên nhét tờ hôn ước đã vô hiệu và bút vào cái túi đen của mình, sau đó gật đầu với Trần Hùng và Viễn Quân Dao: “Tạm biệt.”
Sau đó, tên này đầu cũng ngoảnh lại, cứ thế rời đi.
Trần Hùng nhìn chằm chằm bóng lưng Ngô Trung Kiên, dường như vô cùng hứng thú với tên Ngô Trung Kiên này.
Viễn Quân Dao ở bên cạnh vẫn trong cơn ngây ngô không hiểu gì như cũ, dường như cô ta vẫn chưa thoát khỏi trạng thái vừa nãy.
Mãi cho tới khi Ngô Trung Kiên hoàn toàn rời khỏi quán cafe, Viễn Quân Dao mới đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
“Súc sinh.”
Viễn Quân Dao đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó ném cốc cafe trên bàn xuống đất.
“Tôi nói này chị hai, cô lại phát điên gì đấy?” Trần Hùng đứng bên cạnh chẳng biết nói gì, nhất là ánh mắt của những vị khách bên cạnh đang nhìn bọn họ như nhìn người thần kinh kia, Trần Hùng thật sự rất muốn nói thật ra mình không quen biết người điên này.
Viễn Quân Dao đỏ mặt, từng giận xông tới nói: “Tên đó, tên đó lại chủ động tìm em thôi hôn, Viễn Quân Dao em thật sự kém cỏi như vậy hay sao?”
“Ban đầu không phải cô cũng tới đây vì mục đích này hay sao, sao bây giờ lại nhất nhất không muốn như vậy, người ta đã chủ động làm cô hài lòng, cô tức giận cái gì?”
“Hứ.”
Viễn Quân Dao nắm chặt tay lại, cắn răng nghiến lợi, nhìn dáng vẻ này của cô ta thì thật sự nổi giận rồi: “Cho dù là muốn bỏ hôn ước cũng phải là cô chủ em tìm anh ta trước.”
“Đúng là không hiểu nổi phụ nữ các cô.”
Trần Hùng thật sự hết cách để hiểu được cách nghĩ của người phụ nữ này, thế nhưng rất nhanh sau đó, trong đầu anh lại xuất hiện một suy nghĩ mới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.