“Tôi nói rồi, tôi không thích nói đùa như vậy.”
Vì vậy, Trần Hùng lại ngồi xuống, hai người tiếp tục ở đây đợi Ngô Trung Kiên đến từ Tây Thục.
Vốn dĩ anh ta và Viễn Quân Dao đã hẹn sẽ gặp nhau tầm chín giờ sáng, nhưng hai người đã đợi đến gần mười giờ rồi, mà vẫn không thấy tên Ngô Trung Kiên kia đến.
Trong thời gian đó cô ta cũng đã gọi cho Ngô Trung Kiên mấy lần, nhưng đối phương vẫn luôn không bắt máy.
“Tên ngốc này, không phải cố ý cho em leo cây đấy chứ?”
Viễn Quân Dao đã sớm tức giận rồi, trước giờ đều là cô chủ Viễn cho người khác leo cây, làm gì có người nào dám cho cô ta leo cây chứ?
“Tức chết em rồi, thật sự tức chết em rồi.”
Viễn Quân Dao vẫn luôn không ngừng phàn nàn mà Trần Hùng ở bên cạnh cầm điện thoại, chơi Sokoban.
Thật ra trong hơn nữa tiếng này, Trần Hùng đã vượt qua hết cửa của trò chơi này rồi.
Anh cất điện thoại vào trong túi nói: “Tôi cảm thấy có thể hôm nay anh ta không đến đâu. Cô vẫn lên về nhà chuẩn bị một chút đi, tối nay gặp anh ta ở nhà cô đi.”
“Nếu tối nay anh ta dám đến nhà em, em sẽ thiến anh ta.”
Viễn Quân Dao tức giận đứng lên, chuẩn bị gọi phục vụ thanh toán.
Đúng lúc này, bên phía cửa quán cà phê, một người thanh niên ăn mặc giản dị, trên lưng đeo một túi vải đen từ bên ngoài bước vào.
Nên hình dung người thanh niên này thế nào đây, tổng giá trị quần áo trên người anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900335/chuong-699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.