Chương trước
Chương sau
Viễn Trọng Chi xua tay nói: “Chuyện này, tôi đã nói rồi, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của Quân Dao, nhưng chúng ta chúng phải có lễ nghĩa và sự tôn trọng.”
“Hơn nữa, người đến từ Tây Thục kia, bối cảnh của người ta không hề đơn giản, nhà họ Viễn chúng ta ở trước mặt người ta, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.”
“Nói không chừng cậu nhóc đó còn không nhất định sẽ nhìn trúng con nhóc nhà chúng ta đâu.”
Trong lòng Trần Hùng hơi ngẩn ra, cho đến bây giờ, anh vẫn không hiểu lắm về các thế lực ở phía Nam.
Tây Thục, cũng là một tỉnh thuộc về phía Nam, có điều diện tích không lớn lắm, các thành phố cấp tỉnh cũng không nhiều.
Hơn nữa kinh tế nơi này cũng không quá phát triển so với tốc độ phát triển nhanh chóng của phía Nam, vẫn luôn bị giễu cợt là vùng đất hoang vu.
Mà bây giờ thỉnh Tam Giang cũng coi như là đứng đầu phía Nam, mặc dù Viễn Trọng Chi còn ngồi lên vị trí Tam Giang Vương, nhưng thật ra, nhà họ Viễn đã được coi là gia tộc hàng đầu tỉnh Tam Giang rồi.
Nhà họ Viễn lớn như vậy, ở trong miệng Viễn Trọng Chi, lại không thể so được với gia tộc ở Tây Thục kia, điều này có chút thú vị.
Vậy năm đó, trưởng bối Tây Thục trong miệng Viễn Trọng Chi, rốt cuộc là có lai lịch thế nào?
Cuối cùng, Phương Anh ở bên cạnh đã thu dọn bàn, lại múc cháo ra, đồng thời đưa cho Đao Kiệt một bát đầy.
“Lát nữa mẹ đi tìm Quân Dao, nói với con bé.”
Sau khi ăn xong, Trần Hùng lại đi đến chỗ Ngụy Tuấn.
Khi Trần Hùng đến, Ngụy Tuấn đã dậy từ lâu rồi, mà ông ta đã dỡ bỏ hết các hình nhân gỗ trong sân.
Lúc này Ngụy Tuấn đang cầm đao trong tay, làm theo dao pháp của Trần Hùng, không ngừng bổ vào không khí.
“Ngụy tiền bối, tối qua ngủ thế nào?” Trần Hùng đi qua, hỏi Ngụy Tuấn.
Ngụy Tuấn nhìn thấy Trần Hùng đến, lập tức thu đao trong tay lại, khi quay đầu nhìn Trần Hùng, nụ cười trên mặt tràn đầy tinh thần.
“Trần Hùng, cảm ơn cậu, đao pháp của cậu rất có tác dụng. Tối qua tôi đã bổ một nghìn tám trăm cái, sau đó có chút mệt, sau khi lên giường, ngủ rất say.”
“Năm giờ sáng tôi đã dậy rồi, sau khi rửa mặt đánh răng thì cứ bổ cho đến bây giờ, trước mắt đã bổ được bốn nghìn đao.”
“Ừ.”
Trần Hùng cười nhẹ gật đầu: “Xem ra đao pháp này tương đối có tác dụng với Ngụy tiền bối, ít ra tâm của tiền bối đã dần dần bình tĩnh lại rồi.”
“Có điều Ngụy tiền bối, tôi dạy tiền bối đao pháp này là để luyện tâm trí, còn có một loại phản ứng theo bản năng. Tôi hi vọng mỗi một đao của tiền bối đều phải bổ cho hoàn hảo, không cần theo đuổi tốc độ, dù sao càng chậm càng tốt.”
“Tôi hiểu rồi.”
Ngụy Tuấn gật đầu: “Cảm ơn cậu Trần đã nhắc nhở.”
“Khách khí rồi.”
Trần Hùng ở đây nói chuyện một lúc với Ngụy Tuấn, sau đó quay người rời đi.
Sau đó anh và Lâm Ngọc Ngân cũng chuẩn bị tạm biệt, tiếp theo Lâm Ngọc Ngân còn muốn để chi nhánh của Ngọc Thanh ở tỉnh thành khảo sát một chút, cho nên, không thể ở lại đây quá lâu, dù sao ở trụ sở chính cũng có quá nhiều việc phải làm.
Về phần chuyện của Viễn Quân Dao, lúc mới đầu Trần Hùng cũng không định xen vào, cũng không cần phải quan tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.