Lúc này, Ngụy Tuấn mới xem như là từ trong trạng thái tàn bạo phản ứng lại đây.
Chính ông ta cũng giật mình đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Ông ta vội vàng hạ thanh đao xuống, rồi lại vội vàng cắm nó vào một cái cọc gỗ nào đó bên cạnh, vẻ mặt hơi tái, trong lòng hẳn là còn đang sợ hãi: “Viễn Vương, ông không sao chứ?”
“Rốt cuộc là ông đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bên trong giọng điệu của Viễn Trọng Chi cũng không mang theo ý tứ trách móc, nhưng đối với loại trạng thái này của Ngụy Tuấn lại vô cùng lo lắng.
“Tôi cũng không biết.”
Ngụy Tuấn nâng tay đặt lên mặt mình, dùng sức xoa nắn mấy cái, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo trở lại: “Cảnh tưởng vừa rồi giống như là ảo giác vậy, toàn bộ cọc gỗ xung quanh tôi đâu đâu cũng đều biến thành bóng dáng Kiếm Si.”
“Ông ta cầm kiếm muốn giết chết tôi, tôi chỉ có thể liều mạng mà đánh trả. Nhưng ông ta giống như là có giết bao nhiêu lần cũng không thể chết, cứ mãi quanh quẩn xung quanh người tôi.”
“Hơn nữa mấy ngày nay, vốn dĩ buổi tối tôi không thể ngủ yên được, mỗi khi nhắm mắt lại trong đầu đều hiện lên hình ảnh của Kiếm Si Bắc Giang. Đặc biết là lúc nửa đêm, chỉ cần mở mắt ra lập tức sẽ nhìn thấy Kiếm Si đang cầm kiếm đứng ngay trước mặt tôi.”
“Buổi tối hôm trước, tôi vừa mở cửa bước vào sân đã nhìn thấy rất nhiều Kiếm Si đứng đầy trong sân.”
Lúc Ngụy Tuấn nói ra những lời này, cảm xúc của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900324/chuong-688.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.