Nghiêm Vu Tu đặt Trương Dã Lâm xuống, dáng vẻ của Trương Dã Lâm lúc này trông vô cùng đáng sợ, cái đầu chỉ còn lại một nửa, mà một nửa còn lại, dù Nghiêm Vu Tu cố gắng muốn đặt nó lại với nhau, nhưng điều đó là không thể nào.
Một đám người vây quanh thi thể của Trương Dã Lâm trong im lặng.
“Tổng giám đốc Nghiêm, còn chạy nữa không?”
Cuối cùng một người đứng ở bên cạnh anh ta cũng lên tiếng hỏi, bởi vì kẻ thù đang đuổi theo phía sau đã ở rất gần bọn họ.
“Không chạy nữa.”
Nghiêm Vu Tu lắc đầu một cái: “Cứ như vậy đi, đánh đến bước này là đã đủ rồi.”
“Trương Dã Lâm không muốn liên lụy đến chúng ta, cho nên cậu ấy đã chọn cách tự sát, cậu ấy coi chúng ta như anh em, vậy thì Nghiêm Vu Tu tôi làm sao có thể mặc kệ vứt bỏ anh em của mình như vậy được?”
Nghiêm Vu Tu nói hết câu, sau đó lấy ra một bao thuốc đã bị mưa làm ướt một nửa, đốt lên một điếu thuốc coi như tương đối khô.
Anh ta hút một hơi, rồi đưa cho một người anh em khác đang đứng bên cạnh, người anh em này cũng hút một hơi, rồi lại đưa cho người anh em tiếp theo…
Cuối cùng, sau khi người anh em thứ mười một hút xong một hơi, anh ta đưa nửa điếu thuốc còn lại vào tay Nghiêm Vu Tu.
Nghiêm Vu Tu lại đặt nửa điếu thuốc còn lại này xuống bên cạnh Trương Dã Lâm: “Người anh em, đường xuống hoàng tuyền xa xôi, anh đừng đi nhanh quá, chờ đám anh em đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900276/chuong-639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.