Chương trước
Chương sau
“Cô làm cái gì vậy?”
Sau khi phản ứng lại, Lâm Ngọc Ngân tức giận cô chưa từng thấy người nào kiêu ngạo ngông cuồng như vậy.
Nói xong, Lâm Ngọc Ngân cũng tức giận đi lên sân khấu, sắc mặt Trương Ánh ở bên cạnh tái nhợt, chuyện cô ấy lo lắng nhất cuối cùng cũng đã phát sinh rồi.
“Cô Lâm, cô đừng kích động.”
Có lẽ là do Minh Hạ quá nhỏ bé trước Tinh Tú, cho nên Trương Ánh có một loại sợ hãi Tinh Tú theo bản năng.
Mặc dù Phùng Tuyết đã bị Lý Diệu Hương tát, nhưng cô ấy cũng không dám làm gì đối phương.
Bây giờ Lâm Ngọc Ngân đã sớm không còn là cô gái yếu ớt như xưa nữa, dưới sự hun đúc của Trần Hùng, cô đã trở lên mạnh mẽ hơn nhiều rồi.
Lâm Ngọc Ngân không quan tâm đến sự ngăn cản của Trương Ánh, bá đạo đi lên sân khấu.
“Cô làm cái gì vậy? Sao lại đánh người?”
Lâm Ngọc Ngân mắng Lý Diệu Hương một tiếng, sau đó đi về phía Phùng Tuyết, nhìn mặt Phùng Tuyết xuất hiện vết đỏ hình ngón tay, Lâm Ngọc Ngân đau lòng.
“Tuyết, không sao chứ?”
Phùng Tuyết vội vàng lắc đầu, trong lòng cô ấy rất oan ức, thậm chí trong mắt đã xuất hiện nước mắt, nhưng cô ấy chỉ có thể lắc đầu nói không sao.
“Tôi không sao đâu, Ngọc Ngân.”
Lâm Ngọc Ngân lại càng thêm tức giận, quay đầu nhìn Lý Diệu Hương: “Xin lỗi Tuyết đi.”
Lý Diệu Hương ngẩn ra, Lý Chiến và những người khác đứng bên cạnh cũng ngẩn ra.
Bọn họ giống như nghe thấy một chuyên buồn cười nhất thiên hạ vậy.
Lý Diệu Hương nhướng mày, cao cao tại thượng nhìn Lâm Ngọc Ngân nói: “Cô là ai? Cô là cái gì chứ, vậy mà muốn tôi xin lỗi một ngôi sao nhỏ bé tuyến mười tám nào đó sao?”
“Cô đánh người là không đúng rồi.”
Lâm Ngọc Ngân còn muốn tranh giành lý lẽ.
Tuy nhiên không nói được, Lý Diệu Hương đã tát một cái đến.
Lâm Ngọc Ngân vô thức tránh đi, sau đó dùng tay bắt lấy cổ tay Lý Diệu Hương.
“Cô còn dám phản kháng?”
Lý Diệu Hương vô cùng tức giận, trực tiếp đá chân về phía chân Lâm Ngọc Ngân.
Có điều cái đá này vẫn bị Lâm Ngọc Ngân tránh được.
Một ngôi sao tuyến hai tên là Tiết Cẩm Tú đứng bên cạnh thấy Lâm Ngọc Ngân hai lần tránh đòn tấn công của Lý Diệu Hương, khiến Lý Diệu Hương có chút tức giận, cô ta lập tức tiến lên trước.
Tiết Cẩm Tú này cũng không phải loại tốt đẹp gì, bình thường chính là dựa vào nịnh nọt mới có thể trở thành ngôi sao tuyến hai của Tinh Tú bây giờ, phong cách hành sự cũng vô cùng đê tiện, bình thường ai có quyền có thế thì cô ta sẽ nịnh nọt.
Cô ta giống như vua nịnh nọt của giới giải trí vậy.
Tiết Cẩm Tú này tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nịnh nọt Lý Diệu Hương tốt như cậy, chỉ nghe thấy cô ta quát một tiếng: “Chị Diệu Hương đánh cô là vinh hạnh của cô, vậy mà cô còn dám trốn?”
Vừa nói xong, Tiết Cẩm Tú đã tiến lên trước một bước, bất ngờ đá chân về phía Lâm Ngọc Ngân.
Lúc này Tiết Cẩm Tú đi giày cao gót, loại có đầu nhọn, cộng thêm cô ta đánh người trước giờ chưa bao giờ biết nặng nhẹ, một cú đá này khiến Lâm Ngọc Ngân lập tức lùi về sau hai bước.
Cô cảm thấy bụng mình đau rát, cô ôm bụng, vẻ mặt đau khổ.
Phùng Tuyết ở bên cạnh bị dọa sợ, vội vàng đỡ Lâm Ngọc Ngân, nói: “Ngọc Ngân, cô không sao chứ?”
Lâm Ngọc Ngân cảm thấy đau đến nỗi không thể nói lên lời, mất một lúc mới có thể duỗi thẳng eo được, nhưng sắc mặt của cô vẫn có chút tái nhợt, trên đầu chảy đầy mồ hôi.
Mà lúc này, nhóm người Trương Văn Long đã chạy lên sân khấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.