Vừa nói, Ân Lỗi vừa hưng phấn nhìn về phía Viễn Trọng Chi: “Viễn Trọng Chi, tôi hỏi ông, ông có đồng ý hay không? Chỉ cần qua đêm nay, toàn bộ thành phố Cửu Nam sẽ là của chúng ta. “Ha ha ha.”
Viễn Trọng Chi bất ngờ cười to, tiếng cười của ông ta làm cho Ân Lỗi cảm thấy sợ hãi. “Ông cười cái gì?”
Ân Lỗi bỗng cảm thấy tức giận, ngay lập tức, anh ta đứng dậy, đi qua tát “bốp” một cái lên mặt của Viễn Trọng Chi: “Chết đến nơi rồi ông còn dám cười, hay ông cho rằng, tôi thật sự không dám giết ông sao?”
“Tôi cười vì cậu ngu, cậu ngốc, cười vì cậu chết đến nơi rồi mà vẫn còn ngây thơ không biết gì. “Cậu nói xem, có phải cậu rất ngu không?”
“Cái gì?”
Ân Lỗi cau mày, không biết tại sao, nhưng trong giây tiếp theo, anh ta bất ngờ cảm thấy lạnh khắp sống lưng, ngay sau đó là một cơn đau nhói.
Một ngụm máu tươi phun từ miệng Ân Lỗi ra, hai mắt anh ta mở to, xoay lại phía sau, trên mặt còn lộ ra vẻ không thể tin được.
Khi anh ta quay đầu lại, thấy trong tay anh hai Vương Bái của mình cầm một thanh đao, đâm một nhát vào lưng, chưa kịp phản ứng, Vương Bái đã tiếp tục đâm một nhát nữa vào bụng Ân Lỗi. “Anh hai, anh…
Máu không ngừng trào ra từ miệng Ân Lỗi, hai tay anh ta giữ chắc thanh đao trong tay Vương Bái, không thể tin đây là sự thật. “Con gái của tôi chết, cậu có biết chuyện bên trong như thế nào không?”
Ngay sau đó, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900180/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.