Lương Mạnh Ngôn ôm lấy đầu của con trai mình. Ông ta gần như phát điên. Đời người, chuyện đau khổ nhất chính là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Ngay lúc này, Lương Mạnh Ngôn cũng đã phát điên lên rồi.
Ông ta không còn con trai nữa rồi. Đây chính là đứa con trai duy nhất của ông ta. Lương Siêu đã chết. Vậy khối tài sản to lớn kia của nhà họ Lương thì sẽ cho ai thừa kế chứ?
Mặc dù đứa con trai của ông ta vô học, cũng không có bản lĩnh, là một tên vô liêm sỉ. Nhưng mà dù gì hắn ta vẫn mãi là con trai ruột của Lương Mạnh Ngôn. Cho dù mấy năm nay, Lương Siêu vẫn là một tên phá gia chi tử, hành động ngông cuồng nhưng Lương Mạnh Ngôn vẫn đối xử với hắn ta vô cùng nhân nhượng.
Dù sao thì, hắn ta cũng là đứa con trai duy nhất, người thừa kế duy nhất của nhà họ Lương.
Nhưng bây giờ, ông ta không còn con trai nữa rồi. Không chỉ không còn, mà đầu của con trai ông ta còn lìa khỏi xác, chính là chết cũng không vẹn toàn. “Xông lên. Tất cả đều xông lên cho tao. Bắt hết bọn chúng lại. Tao phải băm xác bọn chúng thành trăm mảnh.
Lương Mạnh Ngôn vẫn đang gào thét ầm lên, Trần Hùng hơi lắc đầu, nói: “Lương Mạnh Ngôn, ông nói hết rồi sao, vẫn là không có bản lĩnh.”
“Mấy tên Bắc Giang nhà họ Lương kia, tối nay các người sẽ hoàn toàn xong đời rồi. Rồi cả thành phố Bắc Giang cũng sẽ rơi vào tay của Viễn Vương mà thôi.
Lời này vừa phát ra từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900177/chuong-540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.