Tiếng sấm cuồn cuộn vừa vang lên, Ngụy Tuấn cũng rút đao ra.
Kiểm ra khỏi vỏ, đao cũng đã ra khỏi vỏ, mối hận từ bảy năm trước giữa đao cuồng và kiểm si, hôm nay sẽ kết thúc.
Hình như ông trời cũng đang mong đợi cuộc chiến này, cho nên đến đây hò hét trợ uy giúp bọn họ.
Phía cuối chân trời mây đen không ngừng tụ lại, từng tia chớp không ngừng lóe lên, thi thoảng có một vài tia chớp màu vàng điên cuồng phá tan mây đen, chiếu sáng cả nửa bầu trời, từng tiếng sấm sét vang lên giống như từng tiếng b, không ngừng đánh trống trận trên không trung.
Trên mặt sông sóng gió bắt đầu nổi lên, từng cơn sóng không ngừng lao về phía bên này, cánh rừng trên đảo Thái Cực cũng bắt đầu bị gió thổi đổ ngả đồ nghiêng.
“Nổi gió rồi, trời sắp mưa, đúng là trời chiều lòng người.”
Viễn Trọng Chi nhìn thời tiết thay đổi quỷ dị khó lường này, trong lòng càng lo lắng hơn.
Còn Lương Mạnh Ngôn trước mặt, chỉ nheo mắt lại.
Kiểm si nhìn về phía Ngụy Tuấn, hai mắt sáng lập lòe giống như đang vô cùng hưng phấn, thanh kiếm dài trong tay ông ta cũng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, thậm chí còn có thể nghe thấy rõ ràng từng tiếng kêu trầm thấp từ trong thanh kiểm phát ra, giống như tín hiệu của sự khát máu vậy.
Ngụy Tuấn đang đứng trên tảng đá lớn, mặt không có quá nhiều biểu cảm, tay ông ta cầm lấy thanh đao Rồng, lẳng lặng đứng đợi kiếm si đến.
Lại một tia chớp nữa phá tan bầu trời, gần như chiếu sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900160/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.