Chỉ trong một thời gian ngắn, hơn hai trăm người thì có đến hơn phân nửa đã bỏ chạy. Số còn lại thì đa phần nằm la liệt trên mặt đất. Người nào còn có thể đứng thì trên mặt cũng chỉ toàn khiếp sợ và hoảng hốt.
Hiện giờ, La Tiểu Hổ cảm thấy toàn thân anh ta đông cứng lại. Giờ phút này, anh ta cảm thấy mọi thứ đều mờ mit.
“Này… Cái này rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đây?”
“Dừng tay lại.
Trần Hùng phất tay lên, mấy thành viên của Hang Sói lập tức tự giác dừng động tác lại. Sau đó, bọn họ quay trở lại bên người Trần Hùng.
Trần Hùng nở nụ cười thản nhiên, anh đi tới bên người La Tiểu Hổ nói: “Nếu như ngày đó, anh cũng giống như bọn họ, tới Hang Sói của tôi thì quyền lợi và địa vị anh đạt được sau này tuyệt đối không kém hơn so với hiện tại đâu.
“Thật sự là đáng tiếc. Nhưng mà Trần Hùng tôi cũng không phải là người thích ép buộc người khác. Tôi cũng không thích có người thiếu nợ mình.”
“Vì thế cho nên, hiện tại, anh thiếu nợ tôi, cộng thêm cả lãi suất nữa. Anh trả lại cho tôi thì chúng ta sẽ hết nợ, có được hay không?”
Cả người La Tiểu Hổ run lên. Tất nhiên là anh ta biết câu nói này của Trần Hùng có ẩn ý gì.
Trần Hùng có thể giúp anh ta nối xương, giúp anh ta có thể đứng lên lần nữa. Đồng thời, anh cũng có thể một lần nữa đánh gãy xương của anh ta. Anh ta nhớ lại trước kia, khi anh ta còn làm ăn xin trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900154/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.