“Cha”
Viễn Quân Dao hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ xem cha mình có phải là giả chết hay thật sự là xác chết sống lại hay không, cô không muốn nghĩ bất cứ điều gì nữa, việc trước tiên là lao về phía Viễn Trọng Chi.
Sau đó đỡ ông ấy xuống khỏi quan tài.
Lúc này toàn thân Viễn Trọng Chi trông cực kỳ đáng sợ, cả người ông ấy đầy những vết bầm tím và thi ban, thực sự trông ông ấy không khác gì một cái xác chết.
Ông ấy cười, sờ đầu Viễn Quân Dao và nói: “Vẫn là con gái của cha thương cha nhất”
Sau đó ông ấy dường như chợt nhớ tới chuyện gì đó, sắc mặt tối lập tức sầm lại nói: “Không phải cha đã cho mẹ và con qua Mỹ rồi sao, tại sao bây giờ lại trở về?”
Viễn Quân Dao hơi hoảng sợ, không dám giải thích.
“Hừ, lát nữa cha sẽ xử lý cô nhóc con con sau”
Viễn Trọng Chi lườm Viễn Quân Dao một cái, sau đó tìm một chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, cười mà như không cười nhìn sang Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng bên này.
“Đừng diễn nữa, tôi đã sớm biết Lâm Thiên Toàn chính là gián điệp của thành phố Bắc Giang bên kia rồi.”
“Và tôi cũng đã biết từ lâu rằng ông ta ở đây để bí mật hạ độc tôi, nhưng có vẻ như mọi người đã quên rằng tôi còn có một người bạn tốt tên là Hoa Niên, ông ấy cũng chính là một vị bác sĩ thiên tài”
“Ông ấy làm sao có thể không nhìn ra loại thủ đoạn nhỏ nhoi đáng cười như thế được?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900127/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.