Các ông lớn trong sảnh lớn đều đã nổ tung rồi, một nhân vật nhỏ cấp thành phố lại dám đến tỉnh thành giết tỉnh thành vương của bọn họ.
Đây là khinh thường, là khiêu khích, là đè mặt mũi và tôn nghiêm của các ông lớn tỉnh thành như bọn họ xuống đất mà không ngừng chà đạp.
Chuyện này không chỉ liên quan đến sống chết của Viễn Trọng Chi, mà còn liên quan đến mặt mũi và địa vị của mỗi người bọn họ ở tỉnh thành.
“Bây giờ ông đây sẽ cử người đi thành phố Bình Minh, cắt hết đầu của cả nhà thằng Trần Hùng kia xuống, trả thù cho Viễn Vương.”
“Đúng thế, mọi người triệu tập người đi, bây giờ đi thành phố Bình Minh luôn, giết cho cậu ta không còn manh giáp.”
Trong đám người chỉ Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng đứng ở một góc vắng vẻ, lặng lẽ nhìn tất cả mọi chuyện đang xảy ra.
Trong lúc lơ đãng, hai người nhìn nhau một cái, trên mặt đều nở nụ cười quỷ dị.
Chút ý cười này như phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh đã biến mất khỏi mặt hai người không thấy bóng dáng đầu.
Sau đó trên trán Cổ Thiệu Sơn cũng nổi gân xanh: “Mọi người nói không sai, thù này nhất định phải trả”
“Thằng Trần Hùng này thật ngông cuồng”
Cùng lúc khi nói những lời này, Cổ Thiệu Sơn theo bản năng liếc nhìn Đao Kiệt cách đó không xa.
Lúc này Đao Kiệt cũng đầy vẻ u ám, nhưng dưới vẻ u ám này, Cổ Thiệu Sơn lại đọc được một tia ớn lạnh khác từ trên mặt anh ta.
Trong lúc không để ý, Đao Kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900101/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.