Cái gì gọi là bá đạo?
Có lẽ Trần Hùng hiện tại này, hai từ bá đạo này đã được hình ảnh của anh diễn giải một cách vô cùng sống động tinh tế.
Nói cách khác, đổi thành bất kỳ ai khác nói ra câu này, người trong phòng họp này đều sẽ cho rằng anh ta bị điên rồi.
Tuy nhiên, đây là từ miệng của Trần Hùng.
Vì vậy, không ai ở đây sẽ cho rằng Trần Hùng là đang đùa giỡn.
Cho dù là Điền Lâm Khải ở đầu dây bên kia, khi nghe thấy giọng nói của Trần Hùng lúc này, ông ta cũng có cảm giác ngứa ran trên da đầu.
Nhưng dù sao đi nữa, Điền Lâm Khải này cũng là nhân vật vô cùng ngang ngược có dã tâm
Sau vài giây im lặng, ông ta cười lạnh “Chưa có ai dám đùa với tôi như anh.”
Trần Hùng trả lời: “Tôi không bao giờ đùa cợt với những người mà tôi không thân”
“Tự thu xếp ổn thỏa đi, nếu như bây giờ ông đem mấy sản nghiệp của mình biến thành tiền mặt đi, vẫn còn kịp đấy.”
“Nếu không khi mặt trời mọc vào ngày mai, ông sẽ không có gì cả.”
Nói xong, Trần Hùng trực tiếp cúp điện thoại. Sau đó, anh đặt lại điện thoại vào tay Lâm
Ngọc Ngân và nhìn cô với nụ cười trên môi.
“Xem ra, chuyện này vẫn là để chồng em tới giải quyết rồi.”
Lâm Ngọc Ngân ngẩn ra, trong mắt lóe lên một tia ngờ vực.
Rốt cuộc, làm sao một tập đoàn lớn như tập đoàn Phi Vũ lại có thể bị Trần Hùng tiêu diệt chỉ sau một đêm?
Trần Hùng cứ như vậy ở nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900074/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.