Chương trước
Chương sau
Thế cho nên mãi cho đến bây giờ, tám ngón tay điên vẫn luôn có một bóng ma đối với Trần Hùng.
Đây cũng là lý do tại sao tám ngón tay điên trong tiềm thức thể hiện sự sợ hãi và kinh hoàng ngay nhìn thấy Trần Hùng.
Sau đó, lão ăn mày định đưa hai người đi phát triển ở nước ngoài.
Tuy nhiên, tám ngón tay điên đã từ chối. Còn lý do từ chối thì cho đến hiện tại Trần Hùng vẫn chưa rõ.
Đối phương không muốn nói, Trần Hùng cũng không muốn hỏi nhiều.
“Cũng thật là trùng hợp, anh làm sao lại làm việc cùng với Điền Phi Vũ, anh không phải là, thực sự là ấy ấy với anh ta đấy chứ?”
Trần Hùng vừa đùa vừa nhìn tám ngón tay điên.
Tám ngón tay điên cong môi nói: “Cái loại hàng đó, tôi có thể để vào mắt sao?”
“Cũng là một sự tình cờ. Tôi tình cờ bắt gặp họ trên phố, nhưng không ngờ duyên phận lại có lúc tuyệt vời như vậy.
Trần Hùng cười, nói: “Tiếp theo đây anh định làm gì?”
Tam ngón tay điện trả lời: “Còn có thể định làm gì? Tôi đã quen với việc sống tự do như vậy, suốt ngày đối phó với mấy con chó hoang. Tất nhiên là tôi sẽ tiếp tục làm công việc ăn xin của mình rồi.”
“Anh đã bao giờ nghĩ đến một cách sống khác chưa?”
Lời nói của Trần Hùng làm cho Điện Điện sửng sốt, sau đó anh ta xua tay nói: “Tôi đã quen rồi, anh muốn tìm việc cho tôi sao?”
“Tôi sẽ nói cho anh biết, tôi không thể đi làm công, cả đời này tôi cũng không thể đi làm công.”
Trần Hùng cười nói: “Mẹ nó ai nói bảo anh đi làm cô, tôi có một chỗ rất tốt đi, chắc chắn là rất thích hợp anh.”
“Người trong đó đều là đi theo con đường tự do, người cũng tốt, ăn nói dễ nghe, anh nhất định sẽ thích”
Tám ngón tay điên nhìn Trần Hùng với vẻ mặt cảnh giác.
Trần Hùng nhìn thấu suy nghĩ anh ta, nói: “Chúng ta là anh em nhiều năm như vậy, tôi làm sao có thể lừa anh được?”
“Nơi đó tên là Hang Sói, có một đám người thú vị ở trong đó.”
“Hang Sói?”
“Đúng vậy, tất cả mọi người trong đó rất phù hợp với khẩu vị của anh.”
“Người anh em, làm giúp tôi một việc.”
Vừa nói xong, Trần Hùng đột nhiên trở nên nghiêm túc khác thường.
Hai người này từng ồn ào gây sự với nhau, nhưng khi đã nghiêm túc thì sẽ không nói đùa.
“Nói”
“Nhóm người trong Hang Sói rất quan trọng đối với tôi.”
“Tôi không thể ở đó để trông nom họ mỗi ngày, vì vậy tôi cần sự giúp đỡ của anh.”
Tám ngón tay điên nheo lại mắt: “Tôi giúp anh như thế nào?”
“Anh đến đó, đánh nhau với bọn họ, anh không phải là thích đánh chó nhất sao, cho nên, anh cứ coi bọn họ là chó mà đánh.”
Trần Hùng đây là muốn mời tám ngón tay điển làm huấn luyện viên ở Hang Sói.
Tuy rằng tám ngón tay điên này không thể đánh được Trần Hùng, nhưng hiệu quả chiến đấu của anh ta rất rất mạnh, nói cách khác, anh ta và Trần Hùng đều là do cùng một thầy dậy.
Tuy rằng những năm kinh nghiệm từng trải của tám ngón tay điên này không tàn khốc như Trần Hùng, nhưng năng lực của anh ta là điều không thể nghi ngờ.
Tám ngón tay điên im lặng một lúc lâu, như thể vướng vào một lựa chọn vô cùng khó khăn.
Trần Hùng không có ý định ép buộc anh ta. Nếu anh ta là không muốn, Trần Hùng cũng không miễn cưỡng.
Nhưng cuối cùng, tám ngón tay điện duỗi người ra lười biếng nói: “Tôi sống không cố định nhiều năm như vậy, đã đến lúc tìm một nơi ổn định rồi.”
“Nếu như anh đã nói người ở đó tôi sẽ thích.”
“Vậy tôi sẽ tin tưởng anh, cùng anh đi xem một chút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.