Nói xong câu đó, Phó Nghị đẩy cửa xe ra, rút kiếm lao tới.
Trong tim Phó Xuân Hiền run lên, đây là có ý gì?
Ngay cả Phó Nghị cũng đã nói như vậy, chẳng lẽ đến ngay cả vị thần bảo vệ của nhà họ Phó cũng không nằm chắc cơ hội chiến thắng đám người kia sao?
Đây không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Chỉ là một Thành phố Bình Minh nhỏ nhoi, làm sao có thể là đối thủ của nhà họ Phó ở tỉnh thành được.
Cho tới tận bây giờ, Phó Xuân Hiên vẫn chưa nhận ra rõ hiện thực.
Anh ta vẫn còn tự cho mình là Thượng Đế cao cao tại thượng, không tin nhà họ Phó sẽ thất bại.
Càng không tin vị thần bảo hộ của nhà họ Phó sẽ bại.
Âm thanh trường kiếm rút ra khỏi vỏ rất có cảm giác như phim võ hiệp.
Lúc này Phó Nghị giống như một kiếm khách vung kiếm đi đến chân trời, người còn chưa tới nhưng hào quang kiếm khí nồng đậm đã đến trước rồi.
“Cao thủ dùng kiếm!”
Trần Hùng vẫn luôn dựa vào cột mốc ranh giới đột nhiên hai mắt sáng rực lên.
Anh không ngờ ở bên nhà họ Phó thực sự lại có một cao thủ dùng kiếm tồn tại.
Cái này gọi là nơi có người liền có giang hồ, có giang hồ thì sẽ có đạo khách hoặc ếm khách. Giới giang hồ của Vạn Hoa đã bắt đầu xuống dốc từ trăm năm trước, nhưng mà chưa bao giờ từng biến mất.
Giang hồ dùng phương thức khác để kéo dài sự tồn tại.
Mà cái người tên Phó Nghị này, rõ ràng chính là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900009/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.