Khoảng nửa giờ sau, Hoa Niên và Viễn Trọng Chi đều nghiêm chỉnh đứng sang một bên, không quấy rầy Trần Hùng.
Trần Hùng tập trung châm cứu, dùng châm pháp du long chiến châm giúp Phương Anh giảm bớt đau đớn trên người.
Cuối cùng Trần Hùng thu lại châm, Viễn Trọng Chi ở bên cạnh anh tiến đến đầu tiên.
“Phương Anh, em thấy thế nào rồi?”
Trên mặt Phương Anh hiện lên một nụ cười thoải mái: “Tuy rằng trong bụng vẫn không thoải mái, nhưng ở những nơi khác cũng không cảm thấy đau như lúc trước.”
“Đã hơn một năm rồi, chưa bao giờ em cảm thấy thư thái như lúc này”.
Viễn Trọng Chi đang ngây ngẩn cả người, vẻ mặt của Hoa Niên cũng lộ ra một chút kinh ngạc. “Bác sĩ thật đúng là người như thần, không biết bác sĩ có chắc thể nắm chắc bệnh tình của Phương Anh không?”
Trần Hùng trả lời: “Có chắc hay không, sau khi kiểm tra cụ thể mới biết.”
“Vậy, xin hãy cứu vợ tôi, bác sĩ.
Viễn Trọng Chi vô cùng phấn khích, sau hơn một năm, cuối cùng ông cũng nhìn thấy một tia hy vọng.
“Mấy người đi ra ngoài trước đi. Sau khi kiểm tra xong, tôi sẽ bảo gọi mấy đi vào.”
“Được.”
Viễn Trọng Chi và những người khác bây giờ đã đặt tất cả hy vọng của họ vào Trần Hùng.
Đoàn người thuận thế đi ra khỏi phòng, cuối cùng chỉ còn lại có Trần Hùng cùng Phương Anh trong phòng.
“Dì, dì hãy nằm xuống.” Trần Hùng nói.
Phương Anh vội vàng gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhân hậu: “Người anh em, tên con là gì?”
“Trần Hùng.”
Trần Hùng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/899980/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.