Lâm Thanh Thảo rất thích câu chuyện này nên kiên quyết hỏi đến cùng. Lâm Ngọc Ngân giải thích: “Cha muốn nói với bé Thảo là con nít thì phải giữ gìn vệ sinh sạch sẽ, không thì sẽ bị bà gấu ăn mất ngón tay ngón chân.”
Lâm Thanh Thảo hoảng sợ vùi mặt vào lòng Lâm Ngọc Ngân: “Mẹ, con rất sạch sẽ, chắc chắn sẽ không bị như thế đâu.”
“Câu chuyện này còn có ý nghĩa khác.” Trần Hùng cười nói.
“Ý nghĩa gì vậy cha?”
“Câu chuyện này nói với bé Thảo rằng buổi tối bé Thảo phải ngủ chung với cha và mẹ. Mẹ sẽ bảo vệ bé Thảo, cha sẽ bảo vệ bé Thảo và mẹ.”
Lâm Ngọc Ngân: “???” Trăng tròn treo cao ngoài cửa sổ, ánh trăng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, cho người ta cảm giác vừa tĩnh lặng vừa ấm cúng.
Lâm Thanh Thảo nhanh chóng ngủ thiếp đi. Lâm Ngọc Ngân nhắm mắt lại già vờ ngủ, thỉnh thoảng lại mở một mắt nhìn lén Trần Hùng. Thấy Trần Hùng mở mắt nhìn mình, Lâm Ngọc Ngân lại sợ tới mức vội nhắm mắt lại. Trần Hùng nhẹ nhàng rướn cổ, lướt qua Lâm Thanh Thảo hôn lên má Lâm Ngọc Ngân. Lâm Ngọc Ngân mở choàng mắt, kinh hãi nhìn Trần Hùng.
“Ngủ đi.” Trần Hùng cười dịu dàng, sau đó lại hôn lên trán Lâm Thanh Thảo.
Kế tiếp, Trần Hùng thực hiện lời hứa của mình, ngày nào cũng tới đón Lâm Thanh Thảo tan trường. Anh dành càng nhiều thời gian và tinh lực cho cô con gái cưng của mình, bởi vì đây là công chúa nhỏ của anh.
Chỉ thoáng chỗ đã một tháng trôi qua, thời tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/899907/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.