Sau khi xuống xe, Trần Hùng dùng một loại giọng điệu lạnh lẽo tột cùng hỏi.
Mấy tên đàn em của Hàn Vũ bị dọa đến hoang mang lo sợ, theo bản năng đáp lời: “Lầu hai, gian phòng gần nhất bên trong.”
Trần Hùng không nói hai lời, chạy vào tòa nhà trước mặt.
Hà Thái Trung đằng sau hỏi một câu: “Anh Hùng, những người này xử lý thế nào?”
“Chôn!”
Lúc này, trong căn phòng trên lầu hai, Hàn Vũ hoàn toàn không ý thức được mình đã lâm vào đường cùng.
Anh ta đã cởi quần áo của mình ra, chỉ mặc một chiếc quần lót, nhào về phía Lâm Ngọc Ngân. Ầm.
Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị khoá trái bị người ta đạp một đạp bay ra.
Khoá sắt cũng bay ra xa.
Trong lòng Hàn Vũ ngẩn ra, đột nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Hùng hai mắt đỏ như máu đứng ngoài cửa.
“Thằng ăn mày, mày…”
Ầm!
Câu nói của Hàn Vũ còn chưa nói hết, Trần Hùng liền đạp một cái vào trên người anh ta.
Cả người Hàn Vũ đập vào vách tường, thậm chí đập đến mức vách tường nứt ra vết rạn.
Một ngụm máu tươi từ trong miệng Hàn Vũ phun ra, an ta ôm bụng mình lăn qua lộn lại trên đất, quằn quại đau đớn.
“Ngọc Ngân, em không sao chứ.”
Trần Hùng vọt về phía Lâm Ngọc Ngân bên kia.
Cũng còn may, anh đã tới kịp thời, bi kịch còn chưa kịp xảy ra.
Có điều chuyện này đủ khiến Trần Hùng sợ hãi không thôi. Lỡ như anh đến trễ tầm một, hai phút, có lẽ thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Thời khắc này, Lâm Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/899843/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.