Hàn Vũ là con trai lớn của một dòng tộc lớn bậc nhất thành phố Khánh, tiệc sinh nhật của anh ta đương nhiên phải xa xỉ sang trọng.
Toàn bộ khung cảnh đều được bố trí như một buổi tiệc rượu.
Những người này vẫn giống như năm xưa, là các cậu ấm cô chiêu, hằng ngày sống trong nhung lụa bạc tiền. Bọn họ mặc sức uống rượu, tha hồ bàn luận đủ loại hàng hiệu xe sang.
Âm nhạc vang lên, bọn họ tiến ra khiếu vũ, thỏa thích nhảy múa theo ý muốn, mặc sức phí hoài tuổi xuân và sinh mệnh của mình.
Lâm Ngọc Ngân ngồi một mình trong góc, trên tay cầm một khối bánh ngọt.
Đây có lẽ là thứ điểm tâm tốt nhất, nhưng Lâm Ngọc Ngân dường như vẫn nuốt không trôi.
Có lẽ là những gì đã trải qua trong sáu năm đã biển Lâm Ngọc Ngân trở nên thành thục hơn, hoàn toàn nhìn thấu thế giới này. Mà nhóm người kia, vẫn quần áo lụa là sung sức như năm đó, thế giới của bọn họ, cũng chỉ có thú vui chơi sa đọa.
Từ trong tâm, Lâm Ngọc Ngân kỳ thực không muốn tới nơi Cô thậm chí không muốn có nửa điểm liên hệ nào với Hàn này.
Vũ.
Nhưng mà lúc Hàn Vũ tự mình lái xe đến trước công ty cô, hết lời cầu xin, lúc ấy Lâm Ngọc Ngân mới mềm lòng. “Ngọc Ngân, làm sao vậy? Nhìn em có tâm sự, mất hứng sao?” Hàn Vũ đi tới, đưa cho Lâm Ngọc Ngân một ly rượu đỏ. “Chúng ta đã lâu không gặp, uống một ly đi.”
Lâm Ngọc Ngân uyển chuyển từ chối: “Anh biết mà Hàn Vũ, tôi chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/899818/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.