Trong nháy mắt Thẩm Anh liền có một cảm giác như bị rơi xuống địa ngục vậy.
Lương Mỹ Ngọc ở trước mặt ông ta vẫn đang vỗ ngực cam đoan, nhất định có thể mời đến cho ông ta một vị cao thủ, một người có thể giúp nhà họ Thẩm giải quyết mối nguy hiểm này.
Cho nên, Thẩm Anh vẫn luôn ôm hy vọng cho mình.
Bởi vì Lương Mỹ Ngọc làm việc, chưa bao giờ làm cho ông ta phải thất vọng cả.
Nhưng lại ngay vào lúc này đây, khi nhìn thấy Lương Mỹ Ngọc cư nhiên lại tìm đến một người tuổi còn trẻ là Trần Hùng, trong lòng ông ta bỗng nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng.
Nhìn thể trạng cùng ngoại hình của Trần Hùng như vậy, bất luận là người từ nơi nào tới thì đều không giống như một cao thu.
Không thể trách chuyện này làm Thẩm Anh thấy thấy thấy vọng được, đổi lại là bất kỳ ai, khi gặp phải chuyện như vậy có lẽ cũng đều phản ứng như thế mà thôi. Nhưng dù sao Thẩm Anh cũng đã là một người từng trải qua nhiều phong ba bão táp nên đương nhiên trong lòng ông ta cũng biết đến một đạo lý thể nào là “không thể trông mặt mà bắt hình dong”.
Tuy rằng từ tận đáy lòng ông ta cảm thấy Trần Hùng rất chướng mắt, nhưng suy cho cùng cũng không biểu hiện nó ra ngoài.
“Người tới đều là khách cả, người anh em Trần Hùng, mời ngồi.”
Một câu người anh em của Thẩm Anh thiếu chút nữa đã dọa cho Lương Mỹ Ngọc và Thẩm Văn Hào chết sợ.
Anh đường đường là người đứng đầu của điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/899764/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.