Lời nói này của Trương Mai Hoa lập tức khiến cho Lưu Bảo Lâm không biết nói thêm gì nữa.
Đúng là năm nay Lưu Ngọc Lan đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng lại vẫn còn độc thân, điều này tránh không được có liên quan đến truyền thống gia đình của nhà họ Lưu ông.
“Đúng là bề ngoài của cô lớn có hơn anh dũng hung hãn một chút, nhưng thực ra từ sâu thẳm bên trong con người cô ấy lại rất dịu dàng đằm thắm mà.”
“Việc trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng còn cần phải tùy duyên, nói không chừng duyên phận của cô ấy còn chưa đến chăng?”
“Con bé ấy dịu dàng?”
Trương Mai Hoa trừng mắt nhìn Lưu Trọng một cái, sau đó lại nhìn Lưu Mạnh Hùng và Lưu Bảo Lâm: “Mấy người nói con bé đó dịu dàng sao?”
Lưu Mạnh Hùng vội trả lời: “Thằng Trọng nó nói không sai, chị cả đúng là dịu dàng vô cùng.”
Lưu Bảo Lâm cũng hắng giọng một tiếng rồi gật đầu.
“Tôi sợ là mấy người các người đã hiểu sai cái khái niệm thế nào là dịu dàng rồi quá!”
Đúng vào lúc này, ở trong phòng bếp truyền đến tiếng thét chói tai của mợ.
Trên người của dì lớn Lưu Ngọc Lan đang mặc tạp dề, vóc dáng cao to vội vàng chạy vào trong bếp: “Có chuyện gì thế hả em dâu?”
Trong tay mợ đang cầm chảo và xẻng, ngón tay chỉ vào con có đang còn sống ngoe nguẩy bơi trong chảo dầu: “Mạng của con cá này lớn thiệt đó, đã mổ bụng ra rồi mà nó còn chưa chết nữa, còn giãy dụa lung tung trong chảo dầu kia chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/899756/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.