Buổi tối hôm đó, Trần Hùng đang chuẩn bị vào căn phòng trước kia của Lâm Thanh Thảo để ngủ
Thế nhưng anh vừa bước vào cửa, liền bị mẹ vợ Lưu Ánh Nguyệt đuổi ra ngoài.
“Cậu định làm gì?
Lưu Ánh Nguyệt chống hai tay bên hông, mặt tức giận trừng mắt nhìn Trần Hùng.
“Con đi ngủ.”
“Đi ngủ? Cậu có tư cách ngủ phòng ngủ? Ra ngoài kia ngủ ghế sô pha.”
Lâm Ngọc Ngân cau mày bước tới, nói một cách không mấy vui vẻ cho lắm: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, bé Thảo vẫn luôn ngủ cùng con, phòng ngủ kia để không, sao phải bắt Trần Hùng ngủ ghế sô pha?”
Lưu Ánh Nguyệt hừ một tiếng nói: “Một tên ăn mày như cậu ta, trước kia chỉ có thể ngủ ngoài đường, bây giờ vào ở rể nhà tôi, có một chỗ che gió tránh mưa đã là tốt lắm rồi, còn muốn ngủ phòng ngủ, nằm mơ đi.”
“Nhưng mà mẹ.”
Lâm Ngọc Ngân vẫn còn muốn phản bác điều gì, Trần Hùng đã vội vàng kéo cô lại.
“Không sao cả, anh nghĩ ngủ ghế sô pha rất tốt.”
“Coi như cậu vẫn còn chút tự mình biết mình.”
Lưu Ánh Nguyệt hừ một tiếng, nói: “Tuy nhiên cậu cũng đừng tưởng được ở nhà tôi ăn không uống không suốt như vậy, mấy ngày nữa cậu đi ly hôn với Lâm Ngọc Ngân nhà tôi đi, cậu không xứng với nó.”
Nói xong, Lưu Ánh Nguyệt kéo Lâm Ngọc Ngân một mạch vào trong căn phòng kia của mình.
Cửa phòng đóng lại, vẻ mặt Lâm Ngọc Ngân trách cứ, nói: “Mẹ, sao mẹ phải làm vậy với Trần Hùng?”
“Mẹ làm sao, một tên ăn mày như cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/899680/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.