Trần Hùng không chịu buông tha khiến Lâm Ngọc Ngân hơi bực mình.
“Trần Hùng, anh đừng nói linh tinh nữa.”
“Em không thể nào thuê được mặt bằng đâu.”
Trần Hùng lắc đầu nói: “Không thử làm sao biết?”
Thật ra Trần Hùng rất muốn nói rằng anh chính là ông chủ đứng sau thu mua Đại Hưng Thịnh.
‘Em là Lâm Ngọc Ngân vợ anh, em chỉ cần mở miệng, đừng nói là một người thuê. Dù tặng cả Đại Hưng Thịnh cho em cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà, Trần Hùng cuối cùng vẫn không nói thành lời.
Bởi vì nói ra chắc chắn lại bị châm biếm.
Cuộc trò chuyện của hai người đã thu hút sự chú ý của người ngồi cạnh.
Vẻ mặt Lâm Tú Minh chế nhạo, biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Hai người nói gì vậy?
Lẽ nào hai người cũng muốn thử sức, xem thử ai thuê được mặt bằng?”
Lời này vừa được nói ra, lại làm dấy lên một tràng cười lớn của mọi người xung quanh.
“Ha ha ha, biết mấy chữ không tự lượng sức mình viết như thế nào không?”
“Đây không phải không tự lượng sức mình, mà là ảo tưởng.”
“Cũng không biết nhìn lại bản thân là cái thứ gì, còn muốn đi kết giao với người siêu giàu, thăng chức tăng lương cơ đấy, thật là kẻ khờ mơ giữa ban ngày.”
Lâm Ngọc Ngân bỗng chốc xấu hổ đến mặt đỏ tía tai.
Nhưng Trần Hùng nói thẳng: “Ông nội, có phải Ngọc Ngân lấy được quyền thuê mặt bằng, ông sẽ đồng ý để cô ấy làm trưởng phòng thiết kế của tập đoàn Hiển Lâm không?”
Lâm Danh Sơn trả lời cực kỳ qua loa: “Phải.”
“Được, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/899645/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.