Một lưỡi kiếm đỏ chói, đẫm máu đang chĩa thẳng vào con ngươi của Khải Luân, chắc còn độ khoảng hai cen-ti-mét thì dừng lại. Khải Luân có thể phác họa rõ ràng vị trí của từng vết máu đang loan trên kiếm. Màu đỏ rực ám vào thị giác của Khải Luân một nỗi đau đớn khốn cùng, cậu thấy cổ họng mình rát buốt, có lẽ là do cậu đã hét lên quá nhiều.
Chưa bao giờ cậu thấy cuộc sống của mình tệ đến như vậy, và cho đến thời khắc này, mọi chuyện đã vượt xa dự tính ban đầu của cậu. Đình Trường gục ngã, lồng ngực anh bị kiếm đâm xuyên, tạo thành một lỗ thủng đủ để cậu có thể nhìn xuyên qua, còn cậu bị tập kích từ phía sau và rơi vào màn đêm tăm tối. Hình ảnh cuối cùng còn lưu vào trong đầu cậu là nụ cười của thần chết, một nụ cười ớn lạnh từ tận sâu trong xương tủy.
Thần chết đã đánh úp Khải Luân và không muốn để lại hậu họa nên tiện tay chém cậu thêm vài nhát, nhưng vào lúc hắn chuẩn bị giết chết cậu thì kẻ thù truyền kiếp của hắn xuất hiện. Hắn chỉ có thể tiếc nuối bỏ lại Khải Luân và mang Đình Trường biến mất.
May mắn thay những vết thương trên người Khải Luân đều không trúng vào điểm chết, nhưng dù vậy vẫn đủ đưa Khải Luân đến bờ vực hấp hối.
Trong cơn mê, cậu thấy cả người mình nhức nhối, máu trong người chưa kịp tụ lại đã bị rút cạn đi. Từng hình ảnh của Đình Trường lướt qua đầu cậu, anh mỉm cười ôm cậu, dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-dao-mong-tuong/3326254/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.