Chương trước
Chương sau
Việc không thể vào địa ngục là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng đối với Khải Luân và Đình Trường. Bởi nếu như không vào được nơi ấy thì cả hai không thể gặp được cha mẹ Đình Trường, và nếu không gặp được, thì việc kiềm chế dòng máu kia là một điều bất khả thi. Không muốn nhờ sự trợ giúp của tên sứ giả kia, thì chỉ có thể tự dựa vào chính bản thân mình.

Trong khoảng thời gian này, Khải Luân và Đình Trường vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ dẫn dắt linh hồn và sau mỗi nhiệm vụ, họ đều hỏi Quy Tử vài vấn đề. Dẫu cuốn sổ có phần rách nát hơn những cuốn sổ Khải Luân có trong ký ức, nhưng ở nó, có gì đó bí ẩn hơn thứ mà cậu từng sở hữu.

Vừa vặn đợt vừa rồi cả hai đã dẫn hồn thành công, nên lần này có thể hỏi Quy Tử vài vấn đề.

“Quy Tử, ngươi có biết làm cách nào để một nhân loại đi vào địa ngục không?” Khải Luân chợt hỏi.

“Chỉ cần viết tên người các ngươi muốn giết vào đây, người đó chắc chắn sẽ phải vào địa ngục.” Dòng chữ đỏ chợt hiện từ từ trên trang giấy cũ.

“Cần thêm thông tin gì không? Nếu không làm sao biết kẻ đó chính là kẻ ta muốn đưa vào địa ngục.” Trên đời này, đâu thiếu người trùng tên.

“Chi tiết như những điều các ngươi thường thấy trong danh sách. Càng rõ ràng càng tốt.” Những con chữ lại hiện ra.

Bỗng nhiên, đáy mắt Khải Luân vụt sáng, một ý nghĩ điên rồ lướt qua, rồi nhanh chóng hình thành một kế hoạch hoàn chỉnh. Nhưng cậu lập tức giật mình vì những quyển sổ của người dẫn linh trong tiền kiếp của cậu không hề có chức năng này, hay do quyển sổ này có linh hồn nên đặc biệt hơn?

“Phải làm thế nào mới có quyền được viết tên người mình muốn giết vào sổ?” Nghe câu hỏi này, Đình Trường liền quay đầu lại nhìn Khải Luân chăm chú. Cậu khẽ cười, có phần ngượng ngùng.

“Trước đó, chỉ cần dẫn đủ một trăm linh hồn vào địa ngục, liền có thể viết.”

Sau khi những con chữ đỏ biến mất, Khải Luân lập tức quay sang giải thích về kế hoạch mình muốn làm với Đình Trường, và sự táo bạo trong đó đã làm Đình Trường bác bỏ ngay tức khắc.

“Không được, làm sao anh có thể viết tên em vào sổ được.”



“Nhưng đó là cách duy nhất để chúng ta có thể gặp được cha mẹ anh.” Khải Luân cố giải thích, nhận lại sự tức giận từ ánh nhìn của Đình Trường.

Cuối cùng cậu đành thở dài, hôn má anh mấy cái an ủi. Sau khi làm anh nguôi giận, cậu mới có thể diễn giải rõ ràng ra điều mình muốn.

Thật ra cậu không định chết thật, bởi dựa theo ký ức của cậu, việc mà một người có linh lực giả chết để có thể vào được địa ngục là một việc có thể xảy ra. Nó giống như trạng thái xuất hồn, nhưng chỉ cần được gọi tên thì sẽ có thể qua cửa. Tất nhiên, thời gian ở dưới địa ngục sẽ bị giới hạn. Cậu nghĩ, cậu có thể tiêm vào người mình thuốc làm ngưng tim, và dùng thời gian ngắn ngủi trước khi được hồi sinh để xuống địa ngục gặp cha mẹ Đình Trường.

Tuy nhiên, để có thể qua được cổng địa ngục thì cần phải có tên trong danh sách và một người dẫn dắt linh hồn, nên việc mà cậu cần là hoàn thành nhiệm vụ dẫn linh để có thể được đề tên vào cuốn sổ.

Cả hai đã đấu tranh lựa chọn rất nhiều, biết bao nhiêu thứ đã bị bác bỏ, mãi mới có một kế hoạch miễn cưỡng thực thi được. Tuy kế hoạch này còn nhiều thiếu sót, nhưng đối với thế giới tâm linh chứa đựng vô vàn điều huyền bí thì việc dùng lời giải thích thông thường của nhân loại để lý giải mọi sự là việc rất khó.

“Nếu vậy thì để anh làm cho, em có thể viết tên anh và em cũng có thể là người dẫn hồn anh xuống địa ngục mà.”

“Nhưng hiện tại linh hồn anh đang rất hỗn loạn, nên em nghĩ tốt nhất vẫn nên để em làm.”

Thật ra cả hai đều hiểu rằng cơ thể của Đình Trường giống như một quả bom vậy, việc tham dự vào bất kỳ kế hoạch liên quan đến giới tâm linh đều có thể khiến anh biến đổi ngay tức khắc.

Sau một hồi bàn bạc, Đình Trường mới miễn cưỡng đồng ý với ý định của Khải Luân. Anh căn dặn cậu rất nhiều thứ, nào là phải biết tự bảo vệ bản thân mình, nào là nếu như anh thấy nguy hiểm quá thì sẽ lập tức chạy xuống địa ngục để mang cậu về. Nghe những lời anh dặn dò, cõi lòng của cậu vô cùng ấm áp, cậu luồn tay mình vào tay anh, dịu dàng đáp ứng từng điều một.

Từng áng mây trắng trôi nhẹ trên trời, tình yêu nở rộ muôn nơi. Khải Luân đặt lên môi Đình Trường một nụ hôn nhẹ, như lời tuyên thệ về tình yêu vĩnh cửu anh dành cho cậu. Nói thì dễ nhưng làm thì khó. Làm sao để hoàn thành nhiệm vụ dẫn linh đủ số lượng trước khi cha mẹ Đình Trường đi đầu thai là cả một vấn đề.

Theo những gì Khải Luân thấy được, hay nói đúng hơn là tính toán chắc hẳn mong ước được đầu thai của họ sẽ sớm được thông qua. Khải Luân cần phải mau chóng gặp được cha mẹ Đình Trường càng sớm càng tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.