Hùng Thuận đã tìm kiếm rất nhiều thông tin quanh bức tranh, cả về người hoạ sĩ kia, nhưng kết quả không như mong đợi.
“Haizzz... mình là một kẻ bất tài.”
Hùng Thuận chán chường quẳng đi cây cọ và đứng lên rút một điếu thuốc. Cậu đã hút hết điếu này đến điếu khác trong suốt mấy ngày qua. Ban đầu lượng nicotin giúp cậu dễ dàng hơn trong việc tìm cảm hứng, nhưng về sau thì nó không còn tác dụng nữa mà lại biến thành cơn nghiện.
Mấy ngày qua, cậu tự nhốt mình trong căn phòng này với hy vọng sẽ nắm bắt được điều gì đó, nhưng dường như bất lực. Râu tóc mọc dài không được cạo sạch, quần áo nhăn nhúm, khắp phòng đều là vỏ cơm hộp và tất nhiên trộn lẫn vào nhau và tạo nên thứ mùi không thể chịu được.
Nỗi chán chường chợt ập đến không báo trước. Có lẽ cậu nên bỏ cuộc. Có những thứ không phải muốn là có thể làm được. Đặc biệt với những điều không đúng đắn thì càng không thể chấp nhận.
Hùng Thuận mở cửa sổ, đưa cái đầu bù xù của mình ra ngoài và rít từng hơi thuốc. Cậu lơ đễnh nhìn trời mây từ khu chung cư cũ nát này. Hiện tại, cuộc sống của cậu không thiếu thốn, nhưng nơi này đã ở từ thời sinh viên, cậu cũng lười đi. Hàng xóm quanh đây đều biết tính cách của cậu nên chẳng ai phàn nàn gì cả, chuyển sang nơi mới, giao tiếp với người khác khiến cậu thấy không ổn.
Từ tầng bốn của chung cư, tầm nhìn của cậu cũng rộng hơn. Phóng tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-dao-mong-tuong/2871919/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.