Ông Mạnh Khải vươn tay, các khớp xương vang lên răng rắc, tiếng xích cà sát vào mặt đất, lửa bốc lên nghi ngút. Ông chạm tay mình lên tay bà, tất nhiên, sự đụng chạm giữa hai linh hồn không thể xác chẳng mang đến sự ấm áp gì. Ấy mà, mắt ông đỏ rực, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, môi khó lòng giữ nguyên nụ cười. 
“Em sao lại ở đây…” Ông run rẩy hỏi, đầu lưỡi cứng ngắc. 
“Em đến để tìm anh.” Bà An Dung nhỏ nhẹ giải thích, gương mặt bà dưới ánh lửa địa ngục trông đầy thuần khiết. Cách lớp cửa sắt, ông giương bàn tay gầy trơ xương của mình ra để chạm lên bà, sự lạnh lẽo phát ra từ linh hồn chạm đến đáy tim ông. 
“An Dung, anh yêu em.” Ông thì thầm, hồi ức giữa hai vợ chồng ùa về. Đó là vào một ngày nắng ấm, Mạnh Khải sau một ngày làm việc vất vả. Mắt ông u ám, nó bị tóc mai phủ xuống che khuất đi gương mặt chất phác. Ông khoác trên người sắc màu đen đúa, bởi lẽ theo ông, bản thân mình dơ bẩn vô cùng. 
Ông của mấy chục năm trước đã làm ra một chuyện mà cả đời này ông không cách nào tha thứ cho bản thân mình được. Ánh lửa từ vụ cháy năm đó vẫn tiếp tục đay nghiến đời ông, nghiền nát ông dưới bánh xe tội lỗi. 
Ông còn nhớ, vì nghèo, không có tiền chữa bệnh cho mẹ, ông đã bán thân mình cho tiền bạc. Chỉ cần có tiền, ông đều có thể thực hiện bất kỳ yêu cầu gì từ người khác. Đối với ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-dao-mong-tuong/2871905/chuong-36.html