An Hạ đưa mắt nhìn cậu. Đôi mắt ấy giờ đây đã chuyển sang màu bạc đẹp đẽ. Cô sững sờ rồi lập tức bình tâm trở lại. Dường như An Hạ đã biết họ là ai, vì sao lại đến đây.
“Cảm ơn hai anh đã đưa Bình An về.”
Đình Trường và Khải Luân đưa mắt nhìn bé An rồi mỉm cười.
Giọng Khải Luân trầm ấm vang lên: “Hai chú về đây. Khi nào sẵn sàng, hãy đến tìm chú.”
Cả hai rời đi, An Hạ tiễn họ ra tận cổng.
Khải Luân và Đình Trường trở về nhà. Ba ngày sau, Bình An quay lại nghĩa trang. Cậu nhóc vô cùng vui vẻ, liên tục kể với cả hai về việc mình đã được mẹ ôm vào lòng thế nào, ấm áp ra sao. Đó là cậu nhóc tự mình cảm nhận thế thôi chứ người và ma làm sao có thể tương tác.
Đình Trường và Khải Luân cưng chiều nhìn cậu nhóc. Cả hai biết rằng, thời khắc chia tay cũng đã đến.
Như mọi lần, Khải Luân mở ra con đường dẫn đến cánh cổng địa ngục. Suốt đường đi, thằng nhóc vẫn không ngừng nói. Cho đến khi đứng trước cánh cổng, Khải Luận ngồi xuống, ôm nó thật chặt và khẽ dặn dò.
“Con là một cậu bé ngoan. Chắc chắn chủ nhân nơi này sẽ cho con đầu thai vào một gia đình tốt.”
Bé An im lặng suy nghĩ rồi hỏi: “Con có được lựa chọn không?”
Khải Luân mỉm cười: “Con muốn thế nào?”
Cậu từng hỏi Quy Tử về trạm chờ sau cánh cổng địa ngục. Qua những điều Quy Tử chia sẻ thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-dao-mong-tuong/2871895/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.