004: Dư Tiếu rất vui
"..."
Trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ, Chu Tiểu Trân chợt bụm miệng, nước mắt bắt đầu tuôn như mưa.
"Sao em phải khóc?" Dư Tiếu hướng về phía ngoài nói: "Cám ơn, chúng tôi không cần."
Kẻ bên ngoài suy tư một chút rồi cất lời: "Không cần thật ư? Chỗ tôi có nhiều món ngon lắm đó, lưỡi người kho, móng người rút xương, salad trộn thịt người,... "
Sau mỗi cái tên được xướng lên, sắc mặt ba người trong phòng lại tái thêm một phần, Triệu Lam cố nén sợ hãi, sẵng giọng quát: "Không cần, không cần, mau đi đi!"
"Thật đáng tiếc, đồ ăn ngon lắm đó." Giọng nói phía ngoài nghe chừng rất tiếc hận, "Hì hì ở đây mà không chịu ăn thì chẳng mấy cũng thành đồ ăn nha~. "
"..."
Bên ngoài lại vang lên tiếng đẩy xe, ba người Dư Tiếu sáu mắt nhìn nhau. Chu Tiểu Trân cận trọng liếc nhìn sắc mặt sa sầm của hai chị, dè dặt hỏi: "Lời vừa rồi nghĩa là sao?"
Dư Tiếu nhìn xem cô bé, đưa tay xoa xoa đầu cô, tóc đã mọc lên một chút, chọc vài tay cô râm ran. Cô nhìn cô bé đầy trìu mến, "Không phải em đang học trung học sao? Xem ra môn đọc hiểu học kém quá rồi."
Chu Tiểu Trân khóe miệng méo xệch, lại muốn khóc. Triệu Lam đẩy tay Dư Tiếu ra, "Em làm cái gì đấy? Đừng dọa Tiểu Trân."
Chị Lam vẫn là tốt nhất! Chu Tiểu Trân tràn đầy mong đợi nhìn Triệu Lam, Triệu Lam hiền hòa nói: "Ý là nếu người không chịu ăn cơm thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-dan-giao-luu-ban-cung-phong-benh-tu-vien/2512203/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.