006: Chị Tiếu trâu bò quá
Đêm tối đen kịt là lúc thích hợp để ngủ, Dư Tiếu dang chân tay thành chữ đại ngủ vắt lưỡi. Triệu Lam vừa bị lăn lộn nằm im trên giường, cô không dám động đậy, cùng lúc đó Chu Tiểu Trân nằm giường giữa cũng hồi hộp dỏng tai lắng nghe.
Tiếng bước chân dừng lại bên giường Dư Tiếu, một vật đè xuống gối cô, nếu lúc này đèn sáng thì Chu Tiểu Trân sẽ biết vật đặt bên giường kia là một bàn tay trắng bệch, sưng tấy, méo mó.
Nhưng cả hai cô chẳng có siêu năng lực nhìn xuyên đêm nên chỉ đành nằm bất động trên giường, lòng hướng thần phật và mười tám đời tổ tông khấn vái. Hy vọng Dư Tiếu sẽ không tỉnh lại, hy vọng Dư Tiếu không có việc gì.
"Để chị xem là ai không ngoan nào..."
Một giọng nói khàn khàn khó nghe vang lên trong phòng bệnh lặng ngắt, tựa như đang dán bên tai Dư Tiếu thì thào. Thường thì người dẫu ngủ say đến đâu cũng sẽ bị thanh âm này đánh thức. Dư Tiếu ngủ không sâu giấc, nhưng trừ hai người bạn cùng phòng bệnh thân yêu thì chẳng ai biết rằng thực ra lúc này cô điếc đặc.
"Ai lừa y tá sẽ bị ăn thịt..."
"Hì hì hì..."
Mười phút qua, phòng bệnh lại rơi vào yên lặng, bóng đen ở đầu giường Dư Tiếu có vẻ hoang mang, nó cần cù lao động bao năm qua nhưng vẫn là lần đầu gặp được loại bệnh nhân ngủ như chết thế này.
Mà thôi kệ đi, nó còn cách khác mà, bàn tay sưng tấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-dan-giao-luu-ban-cung-phong-benh-tu-vien/2512198/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.