Anh ta nhìn xuống khiến Tần Khả cảm thấy trong mắt thầy Tống mình cùng với những người ở đây, giống như một đám gà con ríu rít, chứ không phải học sinh mới. "Xe đến căn cứ khu huấn luyện quân sự đã đợi ở dưới lầu, mọi người chuẩn bị xong thì lên xe." "..." Các tân học sinh còn đang hưng phấn trong nháy mắt liền choáng váng. Trong phòng học im lặng vài giây, thời điểm mắt thấy Tống Kỳ Thắng dẫn đầu rời khỏi phòng học, cuối cùng cũng có học sinh lấy lại tinh thần. "Thầy... Thầy ơi, thầy không nói thêm gì nữa ạ?" Tống Kỳ Thắng dừng chân lại, nhìn sang. "Nói cái gì?" "À dạ, Hoan nghênh lớp Tinh Anh?" "..." Khóe miệng Tống Kỳ Thắng giật giật. Tần Khả không xác định đó có thể xem là nụ cười hay không, nhưng lúc này, cô thấy người đàn ông vóc dáng nhỏ gầy dùng một loại ánh mắt kiêu căng nhìn lướt qua cả lớp —— "Huấn luyện quân sự còn chưa bắt đầu, riêng huấn luyện quân sự còn không chịu đựng được thì cần gì phải lãng phí hoan nghênh của tôi trên người các cô cậu?" Cả lớp: "......" Một câu đã kéo được hận thù Tống Kỳ Thắng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng học.
"Xuống lầu, tập hợp." Sau khi Tống Kỳ Thắng rời đi, tiếng ồn ào bất mãn tràn ngập trong phòng, trên môi Tần Khả hiện lên nụ cười đầu tiên sau khi bước vào cổng trường. Cô đột nhiên cảm thấy, thời gian ba năm tới có lẽ sẽ thú vị hơn so với cô nghĩ. ... Đám học sinh ba tốt bị kích ra lòng hiếu thắng thật sự đáng sợ. Chưa tới hai phút, dưới tình huống không có cán bộ lớp lớp mười Tinh Anh, ở dưới lầu xếp thành phương trận*. Toàn bộ đều tự giác, do xếp hàng theo chiều cao —— Tần Khả vô cùng bất hạnh mà đứng ở độ cao thấp nhất là đầu hàng. (Phương trận*: Phalanx, thường được chuyển ngữ Việt là Phương trận, là một đội hình quân sự số đông hình chữ nhật, thường được tập hợp hoàn toàn từ bộ binh nặng được vũ trang giáo, kích, hoặc những vũ khí tương tự như vậy. Thuật ngữ này đặc biệt sử dụng cho đội hình chiến tranh Hy Lạp cổ đại. Theo nguồn Wikipedia. Nam nữ chia đều hai hàng, vì thế bất hạnh giống Tần Khả còn có nữ sinh đứng ở bên cạnh cô. Có lẽ là xuất phát từ tâm trạng cùng chung hoạn nạn, rất nhanh nữ sinh đó đã chủ động nói chuyện với cô: "Tớ tên Cố Tâm Tình, còn cậu?" Do dự một chút, Tần Khả vẫn đáp lại, "Tớ là Tần Khả." "..." Đôi mắt không lớn của nữ sinh đột nhiên mở to. "Cậu chính là Tần Khả? Đại thần hạng nhất trong lớp?" Bị xưng hô đại thần làm cho nổi da gà, Tần Khả bất đắc dĩ im lặng. Mà sau đó, đến khi xe buýt chạy tới dưới lầu, Tống Kỳ Thắng từ cửa xe bước xuống, Cố Tâm Tình còn đang lải nhải bày tỏ "Kính nể" với Tần Khả. Tống Kỳ Thắng chạy tới trước lớp. "Miễn cưỡng cũng có dáng vẻ của lớp Tinh Anh."
Thấy bọn học sinh xếp thành phương trận, Tống Kỳ Thắng phất phất tay. "Từng hàng một lên xe, nữ sinh ở nửa xe phía trước, nam sinh ở nửa sau ——" "Thầy Tống, có thể cho chúng em đi nhờ xe được không!" Từ phía sau xe buýt đột nhiên truyền tới một giọng nam, ngắt lời Tống Kỳ Thắng. "...!" Tần Khả bỗng cứng đờ. Bởi vì kiếp trước ở cao trung nghệ thuật ba năm, nên cô cực kỳ mẫn cảm với âm thanh. Cho nên cô rất khẳng định, giọng nói truyền từ tới từ sau xe buýt, chính là đêm đó ở quán bar Hell, một trong những nam sinh bên người Hoắc Tuấn. Theo bản năng Tần Khả giương mắt lên, nhìn mấy người đang đi tới. Quả nhiên, Dẫn đầu chính là Hoắc Tuấn. Truyện tại Wattpad được đăng sau Wordpress từ 2 - 3 chương. Link Wordpress: Mọi người có thể vào trang wattpad của Vườn Cà Rốt, tại phần giới thiệu có link wordpress của Vườn. ------oOo------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]