Anh đang trong tư thế ngồi xổm sau đó, bỗng dưng cúi người về phía trước —— một tay vòng xuống đôi chân mảnh khảnh của cô
gái nhỏ một tay để ở sau vai.
Hoắc Tuấn trực tiếp ôm ngang cô gái nhỏ lên.
"Đậu má..."
"Cậu mau nhìn!"
"Đừng đẩy nhìn cái gì —— Má nó."
"..."
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Không biết hộp cơm trong tay ai vẫn chưa cầm chắc, đã bị học sinh bên cạnh vô ý đụng phải, canh nóng đổ lên người.
Tiếng kêu sợ hãi vang lên trong không gian, dần dần trở nên hỗn loạn, vẻ mặt Hoắc Tuấn âm u bất động ôm người đi, đi qua ba chỗ nghỉ ngơi của lớp Tinh Anh, thẳng đến dưới bóng cây.
Lúc vừa bắt đầu Kiều Cẩn Kiều Du chỉ định xem náo nhiệt đều bị một màn này làm cho kinh sợ không nhẹ, tay chân luống cuống đứng lên dạt qua một bên.
Tần Khả cũng muốn điên rồi.
——
Vừa rồi căn bản Hoắc Tuấn không hề có chút ra hiệu nào, cũng chưa cho cô một giây để chuẩn bị, đến khi cô ngây ngốc lấy lại tinh thần, thì cô đã bị người này ôm ngồi lên tảng đá dưới bóng cây.
"Hoắc Tuấn, anh..." Dưới những ánh mắt khiếp sợ nhìn qua đây, Tần Khả buồn bực giọng khẽ run, vừa sợ vừa giận duỗi tay đẩy người anh ra, "—— Anh có bệnh à?"
Cô thấp giọng mắng anh.
Gương mặt ửng đỏ càng thêm ba phần xinh đẹp.
Đến lúc này rồi, vẫn còn nhớ chừa lại mặt mũi cho anh, cố tình hạ thấp giọng xuống.
Hoắc Tuấn cúi đầu.
Nhìn chằm chằm cô mấy giây, anh bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-yeu-em/1664434/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.