Đêm đó anh nấu bữa tối cho Bối Kiều xong thì giam mình trong phòng, không thèm mở cửa cho cô. Cho dù cô doạ anh đòi sống, đòi chết anh cũng dửng dưng không quan tâm.
Cô thở dài đá chân vào cửa, ai bảo cô yêu một kẻ lạnh lùng chứ!
*
Ngày mai là tới ngày cưới của Trần Ngọc Châu và Cao Tuấn, vì vậy nên nhà họ Cao cũng thuê người tới trang hoàng nhà cửa cho lộng lẫy. Và dĩ nhiên đứa con dâu hờ như Bối Kiều cũng xuất hiện, cô lấy cớ là phụ giúp một tay nhưng mục đích thật sự là "đeo bám" lấy Cao Tuấn.
Từ dạo ấy anh tránh mặt cô, cho dù là cô đến túc trực ở công ty cũng không gặp được anh. Cái người đàn ông này nói vô tình là vô tình vậy đó, không cho người ta có cơ hội thích nghi.
"Anh Tuấn, anh đi lên phòng với em đi..." Cô níu tay kéo áo anh nũng nịu.
Anh gạt tay cô ra, bằng thái độ hết sức lạnh nhạt mà từ chối:"Anh đang bận lắm, em tự chơi đi."
Bối Kiều nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, rồi nhìn bó hoa trong tay đang được anh chăm sóc kỹ lưỡng. Cô xị môi, trách:
"Chỉ là hoa cưới thôi mà, ra ngoài mua tùy tiện là được chứ gì. Anh cần gì phải tự tay bó chứ?"
Đáp lại cô là một khoảng không im lặng, Bối Kiều tức quá mới bỏ đi chỗ khác. Cô phải đi tìm Cao phu nhân, nhõng nhẽo một chút để bà bảo anh chú ý tới cô.
Lên lầu hai, đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-yeu-cao-tong-cho-lam-loan/2970639/chuong-31.html