Bữa cơm tụ họp của Cao gia lần này là do Cao Minh Khải đề nghị, dĩ nhiên trên dưới Cao gia đều phải có mặt đông đủ để nghe hắn nói chuyện. Hắn không trực tiếp dẫn Trần Ngọc Châu về mà một mình trở về nói chuyện trước, vì hắn không muốn cô lại nghe được mấy lời nói gây tổn thương.
Phong ba, bão tố người phụ nữ ấy đã chịu đựng quá nhiều rồi. Hắn chỉ muốn bao bọc cô trong vòng tay của hắn, để hắn có thể dốc lòng yêu thương, sủng ái cô.
Trong bàn cơm, hắn không do dự nói thẳng:"Mẹ, con muốn cùng Trần Ngọc Châu kết hôn."
Cao phu nhân ngừng đũa, bà ấy ngước mặt lên nhìn chính cậu con trai ruột của mình. Trong ánh mắt bà ấy ẩn chứa tức giận, nhưng cũng không vội nổi nóng. Chuyện này sớm muộn gì hắn cũng sẽ nói, bà đã có dự tính từ trước rồi.
"Em đừng quên Châu là vợ chưa cưới của anh, đứa con cũng là của anh." Cao Tuấn lần đầu tiên dám xen vào chuyện của Cao gia một cách trực tiếp như vậy, cơ bản vì anh không muốn để mất cô.
Cô chính là thành tựu chiến thắng duy nhất của anh, cho nên anh không cam tâm để cô vụt khỏi tầm tay mình.
Cao Minh Khải đập bàn, hắn chỉ vào mặt anh rồi nhăn mặt chất vấn:"Đứa con đó là của tôi chứ không phải của anh. Anh muốn che giấu tới bao giờ nữa?"
Trong chuyện này Cao Tuấn cũng có liên quan, nếu như anh ta không ngu ngốc nghe lời của Cao phu nhân một cách mù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-yeu-cao-tong-cho-lam-loan/2970625/chuong-38.html