Cao Tuấn nghe xong điện thoại, anh nhắm tịt mắt ngả người ra sau ghế thở dài.
Có lẽ anh không nên đi, anh biết Bối Kiều đã được định sẵn dành cho Cao Minh Khải rồi. Chỉ là sớm hay muộn thôi bọn họ sẽ bị ép thành một đôi.
Chi bằng bây giờ anh buông tay, tác thành cho bọn họ...
"Anh Tuấn em khó chịu, anh gần đến chưa?"
Tin nhắn gửi đến, vẫn là những câu nói nũng nịu của cô.
"Anh bận việc không đến được, em cùng Khải... Rất đẹp đôi."
Sau khi anh gửi tin nhắn ấy đi thì không có hồi âm nữa, trong lòng anh thật ra không hề dễ chịu như anh tự nghĩ.
Giống như có một bộ móng vuốt không ngừng cào vào lòng anh, khiến cho anh ẩn nhẫn xót xa. Anh biết rõ mình không nên như vậy, cô và anh sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu. Nếu anh chấp nhận cô, có lẽ cả hai cũng sẽ có kết cục như Cao Minh Khải và Trần Ngọc Châu vậy.
Từ nhỏ anh đã sống trong sự ghẻ lạnh của Cao phu nhân nên anh biết bà ấy có thể làm bất cứ điều gì, không từ một thủ đoạn độc ác nào...
Hai mươi phút sau, điện thoại anh lại báo tin nhắn, vẫn là người con gái ấy:"Em ở dưới công ty, anh xuống đi."
Anh mím môi, tại sao cô vẫn cứ cố chấp như vậy?
Cao Tuấn cầm áo khoác, thở dài rồi xuống lầu. Cảm giác của anh khi nhìn thấy chiếc xe màu đỏ đậu trong màn mưa, là vui vẻ, là thở phào ư.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-yeu-cao-tong-cho-lam-loan/2970611/chuong-45.html