Bối Kiều hẹn Trần Ngọc Châu ra một quán cafe để nói chuyện, cô ấy không có nghi ngờ gì đi ra.
Ngồi trước mặt Trần Ngọc Châu, Bối Kiều cảm giác mình thật hổ thẹn và đáng trách.
"Châu, thật ra... Thật ra... Chuyện của nhà cô, chung cư bị cháy là do tôi làm... Tôi... Tôi lúc đó không hiểu chuyện, tôi muốn cô thay tôi lật đổ Cao Huệ để bà ấy không tổn thương anh Tuấn nữa. Tôi yêu anh ấy quá, tôi cứ nghĩ chỉ cần bà ta thân bại danh liệt thì tôi và anh Tuấn sẽ có cơ hội. Cho nên tôi gạt cô, lợi dụng cô..."
Bối Kiều hồi tưởng lại những gì mình đã lừa dối và bắt Trần Ngọc Châu làm, cô có cảm giác sao lúc đó mình thật khốn nạn. Tại sao cô có thể bắt cô ấy làm những chuyện như vậy chứ, tại sao lại nỡ đẩy cô ấy vào vòng nguy hiểm chứ?
Rồi cuối cùng, cô tự mình khóc nức nở mà nắm lấy bàn tay đang để trên bàn của Trần Ngọc Châu, bằng thái độ thật sự hối lỗi mà mếu máo:"Thật ra cha mẹ và con của cô không có bị làm sao hết... Tôi đã bí mật đưa họ sang nước M sinh sống, tôi... Tôi phụng dưỡng họ rất tốt, cô đừng lo. Tôi thật sự không biết nói xin lỗi làm sao để cho cô tha thứ cho sự khốn nạn của mình nữa... Tôi thật sự đã sai rồi Trần Ngọc Châu..."
"Tôi quỳ xuống đây... Cô tha thứ cho tôi được không?"
Bối Kiều nói năng không còn suy nghĩ được nhiều nữa, cứ lung tung cả lên, nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-yeu-cao-tong-cho-lam-loan/2970402/chuong-72.html