Theo như mong muốn của hắn, Cao Minh Khải muốn đón cả cha mẹ Trần Ngọc Châu về sống chung tiện cho việc phụng dưỡng tuổi già.
"Em nói xem bây giờ cha mẹ cũng giống như người thân của anh. Chúng ta là một gia đình, anh không thấy ngại, vậy em còn đắn đo cái gì?" Hắn ôm cô từ phía sau, dịu dàng nói.
"Nhưng, bất tiện cho anh lắm. Trước giờ anh đã quen sống một mình rồi mà. Em biết là anh vì em nên mới làm vậy."
"Ngốc, anh không thấy bất tiện, còn thấy rất vui. Có cha mẹ, em mới không ức hiếp anh được."
"Ai thèm ức hiếp anh chứ!" Cô nũng nịu.
Thật sự Trần Ngọc Châu rất vui vẻ, hắn hiểu cô, thật sự rất hiểu cô. Ở nơi đất khách quê người như nước M, cô thật sự không muốn để cha mẹ một mình sinh sống...
Cao Minh Khải vài ngày sau liền dẫn cô đi thử váy cưới, rồi nhẫn cưới, cô có cảm giác giống như hắn đã chuẩn bị từ trước đó rồi. Váy cưới là hàng đặt may thủ công, làm gì có chuyện hoàn thành trong một sớm một chiều chứ?
Chiếc váy trắng tinh khôi, đơn giản nhưng tinh tế. Trần Ngọc Châu sờ thử lên váy, cảm giác có chút xúc động. Người thiết kế yêu cầu đo lại số đo cho cô, sau khi ghi ghi chép chép ông ấy mới chẹp miệng nói:"Tiểu thư so với sáu, bảy năm trước so đo vẫn cực kì chuẩn nhỉ. Hiếm thấy ai giữ dáng tốt như tiểu thư đây nha."
"Sao ông biết số đo của tôi sáu, bảy năm về trước?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-yeu-cao-tong-cho-lam-loan/2970384/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.