Lúc nửa đêm, chợt cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Ngụy Khắc. Hắn lười biếng ngồi dậy, nhưng chưa nhấc máy ngay. Cô nằm quay lưng về phía hắn nên không thấy biểu cảm khó coi của hắn.
Một lúc lâu sau mới thấy hắn nhấc máy, nhưng giọng cộc lốc.
" Chuyện gì?"
Cô không rõ là nói việc gì nhưng nghe giọng hắn rõ cáu gắt. Cuối cùng hắn quát một câu xanh rờn.
" Tôi không về. Chuyện cỏn con như vậy mà ông không giải quyết được thì quả nhiên là vô dụng".
Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì ,hắn quay sang cô thì thấy Gia Như khẽ động đậy. Hắn vứt điện thoại sang một bên, nằm xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ của cô. Giọng nghe có vẻ là hối lỗi.
" Anh làm em thức giấc à?"
" Không có. Chỉ là em hơi khó ngủ"
" Anh xin lỗi đã nói lớn tiếng"
Hắn vừa nói vừa gối đầu cô lên tay hắn ngủ một giấc tới sáng. Gia Như cảm thấy bình yên đến lạ, cô ước gì giây phút này mãi đọng lại.
[.....]
Trời chưa sáng hẳn nhưng Gia Như đã thức giấc. Sau một đêm khó chịu vô cùng, cô thấy ruột gan cứ lộn tùng phèo trong bụng. Cô không ngờ viêm loét dạ dày lại nguy hại như vậy, đến cả uống cốc nước lọc cũng muốn nôn ra.
Cô rất đói, nhưng thật sự không nuốt nổi. Cô thấy cổ họng đắng chát, uống nước thôi cũng đã khó khăn.
Nhưng thấy có gì đó lạ lạ, cô nhìn quanh phòng thì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-vi-em/2984307/chuong-33.html