Hắn kéo cô vào phòng rồi khóa trái cửa. Gia Như bị hắn đè xuống giường, hung hăng ngấu nghiến lấy đôi môi cô.
" Ưm... Khắc... sao vậy...?".
Hắn không đáp lại lời cô, tiếp tục hôn lên đôi môi ấy. Sau cùng, ánh mắt có chút mê ly ngước lên nhìn cô, Gia Như bất giác đỏ mặt.
Hắn đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo. Lúc rời đi còn không quên lườm cô một cái rõ dài.
" Không được đi ra ngoài một mình. Tối anh qua với em".
Gia Như ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì sất. Quần áo xộc xệch, mái tóc rối bù, hắn làm như cô là người có lỗi vậy. Gia Như ngẫm nghĩ hồi lâu, chẳng lẽ là.... ghen rồi? Nhưng cậu ta là thư kí của hắn cơ mà, chỉ đi dạo một lúc thì có gì to tát chứ.
[.....]
Buổi tối, lúc uống xong mấy viên thuốc thì điện thoại của cô reo lên. Nhìn tên người gọi tới mà cô suýt sặc mấy viên thuốc, Gia Như nhanh chóng bắt máy.
" Alo, là con đây".
" Tiểu hài tử, lâu lắm rồi không gọi cho ngoại. Công việc nhiều à?".
Bà ngoại cô cất giọng ôn hòa, Gia Như mau chóng đáp lại.
" Dạ không ạ, xin lỗi ngoại vì đã lâu con không gọi về. Cuối tuần này con về với ngoại".
" Hảo hài tử, như vậy là tốt rồi. Cũng thật trùng hợp, cuối tuần này là sinh nhật của con, thích cái gì ngoại sẽ mua cho con".
Bà ngoại cô cất giọng vui vẻ. Gia Như vừa nói chuyện vừa xua tay liên tục.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-vi-em/2983610/chuong-42.html