Hắn dõi theo bóng lưng của cô, ánh mắt vô cảm.
Đột nhiên đầu hắn đau nhói, hệt như có ngàn mũi kim vô hình đâm vào. Bất chợt những hình ảnh đau thương của cô ùa về tâm trí hắn. Hình ảnh cô cả người lạnh cóng trong đêm bão tuyết, thân hình nhuốm màu đỏ tươi, máu bê bết hòa trộn vào nước mưa.
Đến lúc hắn bừng tỉnh thì cô đã không còn ở đây nữa. Ngụy Khắc tức giận đấm mạnh vào tường, lẩm bẩm trong miệng.
" ૮ɦếƭ tiệt, giận quá mất khôn rồi".
Con người khôn khéo nhất là tự biết kiềm chế cảm xúc của bản thân. Hắn thấy bản thân thật tồi tệ.
Ngụy Khắc tới bữa tiệc tìm cô, hắn đảo mắt một lượt, hoàn toàn không thấy bóng dáng cô đâu. Bước chân hắn càng lúc càng vội vàng, cách nhanh nhất bây giờ chính là điện thoại cho cô. Nhưng những gì hắn nhận được chỉ là những tiếng tút dài máy móc ở đầu dây bên kia.
Gia Như rời cửa Nam của nhà hàng bỏ ra ngoài từ lâu.
Trên đường tối, thân ảnh mảnh mai hòa lẫn với ánh đèn mờ nhạt thật khiến người ta có cảm giác cô độc.
Cô nện từng gót giày thật mạnh xuống nền đất, giống như nền đất là hắn để cô trút giận. Gia Như nghiến răng, lẩm bẩm trong miệng.
" Đồ ngạo mạn, tên ôn dịch nhà anh... em ghét anh".
Số cô xui xẻo, chẳng may gót giày lọt vào khe cóng. Cô thở dài thườn thượt, lửa giận trong lòng không nguôi đi là bao.
Cô chật vật lắc lắc gót giày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-vi-em/2983597/chuong-48.html