Mặc đồng phục màu xanh vào, đội nón bảo hộ, Thước Tiểu Khả thần tháisáng láng, tóc dài bay phấp phới sau lưng, vóc người xinh đẹp, có mộtloại tư thế oai hùng hiên ngang mới mẻ.
Đỗ Uy Lợi thật không ngờ một tiểu cô nương bốc đồng, khi mặc đồng phụcvào lại có tinh thần như thế. Khuôn mặt nhỏ nhắn dưới viền nón màu xanhlại càng thêm trắng noãn, ánh mắt trong suốt sáng ngời, so với dung nhan xinh đẹp ban đầu càng nhiều thêm một phần kiên cường tươi tắn.
Anh dẫn cô ra khỏi căn nhà trên đỉnh núi, đi tới khu mỏ. Ban đầu, haingười cũng tương đối im lặng, chỉ có tiếng gió và tiếng sóng biển vỗ rìrào.
Cách đó khá xa, Thước Tiểu Khả thấy một chiếc tàu thủy cập bờ, một nhómngười đàn ông cường tráng bước từ trên thuyền xuống, tuổi không lớn, ước chừng từ hai mươi lăm đến ba mươi lăm tuổi. Trong đám người này chỉ cómột người mặc trang phục giống cô, dáng vẻ như những công nhân lúc trước cô thấy, mà người này vừa thấy Đỗ Uy Lợi liền cất bước đi về phía anh.
“Đỗ tiên sinh, những người này đều là công nhân mới tới.” Người đó đứng bên cạnh anh, giọng không cao không thấp.
“Đã tra rõ bối cảnh lai lịch của bọn họ chưa?” Đỗ Uy Lợi cũng không ngại Thước Tiểu Khả đang đứng sau lưng, trực tiếp lên tiếng hỏi.
“Đã điều tra, tôi đi theo họ đến nơi xếp hàng.”
“Đi đi!”
Lòng hiếu kỳ của Thước Tiểu Khả nổi lên, vừa đi theo sau Đỗ Uy Lợi, vừanghịch ngợm hỏi: “Đỗ Uy Lợi, những công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-doc-chiem/1964261/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.