Từ sau khi Lãnh Bà đáp ứng Lãnh Ngạo, mỗi ngày đều trôi qua vô cùng khó khăn, bà lúc thì lo Kim Ân Xán kia sẽ gây bất lợi cho Khả Nhi, lúc lại lo mình không làm tròn được nhiệm vụ. Mấy ngày đêm rồi bà vẫn trằn trọc trở mình, nhớ lại cảnh tám tháng trước Khả Nhi bị thôi miên.
Thiếu chủ dùng một khoản tiền lớn mời đại sư thôi miên nổi danh của nước A, thậm chí là toàn thế giới, Kim Ân Xán. Rốt cuộc là dùng bao nhiêu tiền thì bà không biết, chỉ biết phí tổn này không phải gia đình giàu có nào cũng chịu được.
Ngày thôi miên chỉ có thiếu chủ và Khả Nhi, bà ở ngoài canh chừng, đề phòng có gì ngoài ý muốn. Lúc ấy bà rất lo cho Khả Nhi nên có nghe lén một lúc. Khi thôi miên, Kim Ân Xán nói rất ít, dù sao cũng là chuyên gia, không bao lâu Khả Nhi đã rơi vào trạng thái ngủ, sau đó trong phòng rất yên lặng, đôi khi xuất hiện vài âm thanh. Khoảng nửa giờ sau, cửa phòng mở ra, bà nhìn thấy Khả Nhi vẫn an tĩnh nằm trên giường chưa tỉnh lại.
Thiếu chủ hỏi đại sư: “Khi nào vợ tôi tỉnh dậy?”
Đại sư nói: “Một giờ sau. Tỉnh lại rồi sẽ có kinh hỉ.”
Thiếu chủ hỏi cẩn thận: “Có lưu lại di chứng gì không?”
Đại sư đáp: “Không, tuyệt đối không. Sau này cô ấy sẽ rất dựa dẫm, ỷ lại, chỉ rời đi một giây cũng cảm thấy thống khổ.” Sau đó thiếu chủ tự mình đưa Kim Ân Xán xuống lầu, còn bà vẫn ở lại với Khả Nhi, chờ Khả Nhi tỉnh. Bà biết thiếu chủ hung tàn, trơ mắt nhìn mẹ ruột tự sát cũng không cứu, giết bác sĩ Lăng Thiên, bỏ đói Hoắc Yêu đến chết. Nhưng cho dù như vậy, bà có thể làm gì được? Anh là chủ, bà là hạ nhân, lại làm việc cho nhà họ Lãnh nhiều năm như vậy, bà cũng không thể nhìn nhà họ Lãnh vô hậu. Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra, nếu Khả Nhi có thể quên đi thì sẽ thay đổi được anh, sau đó sinh con, vui vẻ vô tư lự sống trên đảo, không hỏi chuyện bên ngoài, cứ như vậy đến bạc đầu, đó coi như là kết quả tốt nhất.
Thước Tiểu Khả ngủ trên chiếc giường trắng tuyết như một nàng công chúa, tóc đen xõa ra xung quanh, hai tay đặt sát người, gương mặt lúc ngủ an tường yên bình.
Một lúc sau thiếu chủ trở lại, ngồi cạnh Khả Nhi không nhúc nhích, sau đó nói với bà: “Khả Nhi sắp tỉnh rồi, bà đi làm chút điểm tâm cho cô ấy đi.”
Bà đi xuống lầu, phân phó phòng bếp làm cháo khoai lang, nửa giờ sau, lúc bà trở lên lầu thì cũng vừa lúc Khả Nhi thức dậy.
Kim Ân Xán nói không hề sai, Khả Nhi tỉnh dậy người đầu tiên nhìn thấy chính là Lãnh Ngạo, ánh mắt con bé như một đứa trẻ mất phương hướng, bà nghe thiếu chủ nói: “Khả Nhi, em dậy rồi.”
Khả Nhi đáp lại: “Anh là ai? Đây là đâu?”
Thiếu chủ ôn nhu trả lời: “Anh là chồng em, đây là nhà của chúng ta, em không cẩn thận bị đụng vào đầu nên chuyện trước kia không còn nhớ rõ. Không sao đâu, tỉnh là tốt rồi, còn có đứa con trong bụng em nữa.”
Nhắc tới con, Khả Nhi cúi đầu nhìn bụng mình, ngây ngốc hỏi: “Thật sự là con của chúng ta sao?”
“Phải, hiện tại con chỉ mới một tháng thôi, hơn tám tháng sau con sẽ ra ngoài gặp chúng ta.”
“Cười em trẻ con, sau này sinh con rồi, hai đứa bé sẽ vòng quanh bên cạnh anh, nhất định sẽ vui đến chết.” Lãnh Ngạo vừa dứt lời, Khả Nhi đã đặt ngón tay chặn môi anh lại, cô nói: “Không cho anh nói chữ ‘chết’, em không còn nhớ gì cả, chỉ nhớ từ này về sau không rời khỏi anh, cũng không để anh chết.”
Kim Ân Xán tự cho là thông minh, nghĩ rằng bà đến để thay Lãnh Ngạo truyền lời, nên ông mở cửa nói: “Ông chủ nhà bà đã suy xét như thế nào rồi?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]