Nhật Huy gào khản cổ không thấy bọn trẻ gọi cửa. Giờ là nửa đêm, hai đứa trẻ ngủ say, trước khi ngủ Phong Đại còn cho bọn nó đeo nút tai, lời cậu chẳng đánh thức được đứa nào. Phong Đại đâm hăng hơn, Nhật Huy chuyển sang khóc kêu đau:
- Đau quá! Dừng lại! Rách mất! Chết mất! Aaa!!! Em xin anh!
- Gào to lên. Anh chịch chết em luôn.
Phong Đại đổi tư thế, hắn cho Nhật Huy nằm lên người, lưng cậu áp lồng ngực hắn, một tay hắn luồn qua nách tóm vai cậu ấn chặt người cậu vào người hắn, một tay ấn bụng cậu cố định cậu lại, hông đâm mạnh từ dưới lên. Nhật Huy cảm tưởng mỗi lần Phong Đại đẩy hông bụng cậu sẽ lồi lên một chút, Nhật Huy không rõ nó có lồi lên thật không hay đau đớn làm cậu hoang tưởng.
Phong Đại làm rất thô bạo, cứ như thể Nhật Huy là kẻ thù chứ không phải bạn đời hắn. Phong Đại cắn cổ Nhật Huy chảy máu. Nhật Huy vùng vẫy, tay cào véo Phong Đại xước máu đủ chỗ, hét:
- Cứu... aaa... với! Cứu với! Ai cứu tôi với! Aaa... Chết mất...
Phong Đại gằn giọng:
- Kêu to vào, để xem ai cứu em.
Nhật Huy kêu thảm thiết, mấy năm rồi cậu mới nếm trải lại sự tuyệt vọng đến cùng cực nhường này.
- Em xin lỗi! Em xin lỗi! Em không dám nữa! Aaaa! Tha cho em... em biết sai rồi... Aaa! Anh giết em mất! Em chết mất!
Phong Đại không đếm xỉa tới lời Nhật Huy, chịch cậu hùng hục.
- Biết lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-doc-chiem-khung-long-xanh/3569692/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.