Phong Đại lái xe đưa hai đứa đi cách nhà ba ki lô mét thì dừng lại ở một bãi đất rộng. Kim Sơn, Vũ Lâm ngủ mê mệt không biết gì. Nếu đang khỏe mạnh, biết mình được bố cho ra ngoài chúng sẽ hú hét ầm trời, giờ ốm nằm bẹp một chỗ ai đặt đâu nằm đấy. Phong Đại ra ghế đằng sau chăm hai đứa nhỏ, chờ đợi.
Tầm hai tiếng sau có một chiếc xe bus hai tầng màu trắng đi đến, phía trước đầu xe dán dấu chữ thập đỏ. Phong Đại thở phào, lần này xe đến sớm hơn, hắn mới cho con uống thuốc cách đây nửa tiếng. Xe bus dừng cách xe Phong Đại hai trăm mét. Phong Đại chuẩn bị trước nên bịt chặt mắt, nút tai kín để bọn nó không biết mình đang ở ngoài. Phong Đại bế cả hai đứa xuống đi về phía xe bus. Cửa xe mở, y tá vẫy tay với Phong Đại, bước chân hắn nhanh hơn.
Đến gần xe y tá vươn tay muốn ôm hộ một đứa, Phong Đại lắc đầu, tự bế con vào trong. Phòng khám chiếm gần một nửa diện tích xe, thiết bị máy móc khá đủ. Hắn đặt hai đứa lên giường bệnh, bác sĩ nhanh chóng khám cho hai đứa, trong lúc đấy hắn chạy ù ra ngoài lấy đồ đạc mang vào xe bus. Phong Đại kể rõ tình hình hai đứa nhỏ, đưa cho bác sĩ tờ giấy Nhật Huy đã viết. Bác sĩ gật gù, bắt đầu lấy máu làm xét nghiệm, test cúm cho hai nhóc... Lúc lấy máu Kim Sơn khóc ré lên, Phong Đại hơi gỡ nút tai nó ra dỗ dành, bảo nó:
- Ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-doc-chiem-khung-long-xanh/3569686/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.