Trong lúc đợi taxi đến, Phong Đại lau hết máu văng trên sàn, đổ nước ra sàn để chứng minh nhà trọ bị vỡ ống nước như lời hắn nói với thầy gia sư. Đăng Hiệu nhút nhát, nó sẽ không hỏi hàng xóm ống nước bị vỡ thật không. Hắn cất quần áo Nhật Huy chuẩn bị cho Đăng Hiệu về chỗ cũ, mất công Đăng Hiệu thấy thiếu đồ lại thắc mắc.
Phong Đại thấy trong ba lô có phong bì. Hắn liếc cục chăn đang ngọ nguậy, mở phong bì xem thử. Phong Đại nhếch mép, lẩm bẩm:
- Giỏi thật, có quỹ đen mà giấu mình.
Phong Đại cất phong bì vào túi đồ của mình, đóng ba lô của Nhật Huy lại.
Xong xuôi Phong Đại vạch chăn ra cho Nhật Huy đỡ ngạt. Hắn vuốt ve mặt cậu, nhéo một cái, da chỗ đấy đỏ ửng lên. Cậu lắc đầu, miệng bị chèn áo, mệt không buồn kêu nữa. Phong Đại thơm chỗ bị đỏ, cơn tức chưa nguôi hết, giọng vẫn khó chịu:
- Lát lên xe phải ngoan, biết chưa? Em mà hư thì tháng này anh không gửi tiền sinh hoạt cho Hiệu, để xem nó sống thế nào.
Nhật Huy trừng mắt nhìn Phong Đại. Phong Đại vuốt ve gáy Nhật Huy, ngón tay chọc chọc chính giữa gáy cậu. Người Nhật Huy rúm lại, sợ hắn làm gì mình. Người cậu bị chăn bọc kín, tay chân bị trói chặt không cử động được, không có chỗ trốn.
- Biết chưa hả?
Nhật Huy gật đầu một cách cam chịu.
- Ngoan, tiền sinh hoạt của Hiệu phụ thuộc vào em đấy.
Nhật Huy gật đầu tiếp, cố thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-doc-chiem-khung-long-xanh/3569652/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.